Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 144

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

(Để đọc trọn vẹn chương này, mời quý độc giả tiếp tục theo dõi bên dưới!)

Chỉ khuyên bảo thì tình hình chỉ tệ thêm mà thôi.

Đồng Soái sợ rằng mẹ mình sẽ bỏ mạng ngay trong chính căn phòng bị khóa kín đó.

Trên đường đi, đôi mắt cậu vô hồn, căn bản chẳng còn tâm trí nào để học hành. Đồng Soái cứ thế bước đi vô thức, đến trường như một cái xác không hồn.

"Này, Đồng Soái! Nghe nói hôm qua mày bị thằng nhóc lớp hai đánh đến chảy m.á.u mũi à? Nhục quá đi mất thôi!"

Tiếng cười giễu cợt của đám bạn cứ thế vang lên, nhưng Đồng Soái vẫn không có chút phản ứng nào, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Đồng Soái, một cô bạn cùng lớp khẽ lo lắng.

"Cậu không sao chứ?"

Bỗng nhiên, Đồng Soái như bừng tỉnh, cậu hét toáng lên: " Đúng rồi!"

Điều này khiến đám học sinh xung quanh giật mình.

Thằng bé chạy thật nhanh, lao thẳng đến cổng trường – nơi cậu vẫn thường chờ Giang Thầm.

Hôm nay, Hồ Trân Trân cũng đưa Giang Thầm đến trường. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng trường, cô không khỏi khẽ cau mày.

"Sao thằng bé này vẫn còn đứng đây?"

Nhưng thực ra, Giang Thầm lại cảm thấy Đồng Soái có gì đó không ổn.

"Mẹ ơi, hình như anh ấy không đến để xin lỗi đâu. Mẹ nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ấy xem, cứ như vừa bị mắng té tát ở nhà ấy."

Giang Thầm ngăn Hồ Trân Trân lại, không muốn mẹ xuống xe đối mặt với Đồng Soái.

Cậu tự mình bước xuống xe, đi thẳng về phía cổng trường.

Đồng Soái vừa nhìn thấy cậu, hai mắt liền sáng rực lên:

"Giang Thầm, đợi một chút!"

Giang Thầm chưa từng nghe những lời lịch sự như vậy thốt ra từ miệng Đồng Soái, cậu có chút bất ngờ. Cậu nhướng mày, dừng bước: "Anh có chuyện gì sao?"

"Những chuyện trước đây, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi không nên ly gián mối quan hệ giữa cậu và mẹ kế. Tôi đã ghen tị với cậu, tôi mới là kẻ xấu!"

Miệng Đồng Soái cứ thế tuôn ra những lời xin lỗi, như một cỗ s.ú.n.g máy không ngừng nhả đạn.

Giọng cậu bé rất to, khiến tất cả học sinh đi ngang qua đều phải ngoái nhìn.

"Cháu thật sự biết lỗi rồi. Cháu thành thật xin lỗi cậu, Giang Thầm à, cậu đừng để bụng những lời cháu nói lúc trước nhé."

Giang Thầm không ngờ Đồng Soái lại nói như vậy, cậu trợn tròn mắt: "Không sao đâu, tôi cũng đã đánh anh đến chảy m.á.u mũi rồi, coi như chúng ta huề nhau đi."

Vừa dứt lời, Đồng Soái, người trước đây luôn vênh váo ngẩng cao đầu, đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt cậu.

Điều này khiến Giang Thầm sợ đến mức lùi ngay hai bước.

"Cầu xin cậu, Giang Thầm, lần này chỉ có cậu mới có thể giúp cháu. Chỉ cần cậu giúp cháu, sau này cháu tình nguyện làm trâu làm ngựa cả đời để báo đáp cậu."

Đồng Soái ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, đôi con ngươi đỏ hoe phảng phất vẻ điên cuồng: "Cháu không biết phải nhờ ai nữa, Giang Thầm, xin cậu hãy giúp cháu!"

Trong đời Giang Thầm chỉ thấy ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực này ở những người đã bị dồn vào bước đường cùng, nên nhất thời cậu bé cũng bị dọa sợ.

Hồ Trân Trân vẫn luôn dõi mắt về phía đó.

Thấy có điều bất ổn, cô lập tức xuống xe chạy đến chỗ Giang Thầm, vừa vặn nghe được những lời Đồng Soái nói.

"Thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi, làm sao có thể giúp cháu được chứ?"

Hồ Trân Trân kéo Giang Thầm vào lòng, liếc mắt ra hiệu cho Trần Khai đỡ Đồng Soái đứng dậy.

"Dù có việc muốn cầu xin giúp đỡ thì cũng không nên tìm một đứa trẻ nhỏ hơn mình nhiều như vậy chứ."

Đồng Soái lúc này trông thật đáng thương. Trong đôi mắt cậu bé chất chứa quá nhiều nỗi niềm, hoàn toàn không giống ánh mắt của một đứa trẻ chút nào.

Đó là ánh mắt của một người bị dồn ép đến bước đường cùng.

Hồ Trân Trân nhìn cậu bé, những lời định nói cũng nghẹn lại trong cổ họng.

"Nếu cháu muốn tìm sự giúp đỡ, chi bằng tìm dì thì hơn."

Đồng Soái thấy Hồ Trân Trân bước đến nên đã cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn cô.

Nghe được những lời này, trong mắt cậu bé lóe lên một tia hy vọng mỏng manh.

Ánh mắt ấy giống như của một kẻ đói đến mức có thể quật ngã cả sói dữ, dù bị cắn mất một miếng thịt vẫn cố gắng sống sót, nhìn chằm chằm vào Hồ Trân Trân.

"Được rồi, Trần Khai đỡ cậu bé đứng lên đi. Có chuyện gì thì lên xe rồi nói tiếp."

"Báo cảnh sát đi, chuyện này là phạm pháp đấy."

Sau khi nghe Đồng Soái kể xong, phản ứng đầu tiên của Hồ Trân Trân chính là như vậy.

"Cháu sợ sẽ không còn ai bên cạnh chăm sóc cháu nữa."

Hiện tại mẹ cậu bé đang gặp nguy hiểm, nên cậu bé cũng không còn giữ được vẻ kiêu ngạo như trước nữa.

Cậu bé ngồi co ro trong xe, thành tâm nói ra nỗi sợ hãi chôn giấu trong lòng bấy lâu nay.

"Chuyện nhà người khác thì cũng chẳng ai muốn nhúng tay vào đâu."

Cậu bé mới chỉ chín tuổi, nhưng đã hiểu được điều này.

Hồ Trân Trân kinh ngạc liếc nhìn Đồng Soái, cô nhận ra rằng đứa trẻ miệng lưỡi sắc bén ngày nào giờ đã không còn nữa.

"Đây được coi là hành vi giam cầm phi pháp, việc ra tòa cũng có thể bị trừng phạt. Nếu cháu gọi cảnh sát, họ sẽ đến mở khóa ra."

Hồ Trân Trân chỉ đơn giản nói cho cậu bé biết lúc này nên làm gì.

Nhưng mỗi nơi lại có cách xử lý cụ thể khác nhau cho những chuyện thế này.

Theo lời Đồng Soái, thời gian giam cầm cũng chưa quá lâu, nếu dùng pháp luật thì thời gian giam giữ kẻ đó lại không được như mong muốn. Đúng là biện pháp phổ biến nhất vẫn là khuyên nhủ đôi bên giảng hòa.

Hồ Trân Trân cau mày: "Vừa rồi cháu nói mẹ cháu mắc bệnh gì?"

"Mẹ cháu mắc bệnh phổi ứ nước đã nhiều năm nay rồi."

"Bác sĩ đó chỉ đến nhà mỗi ngày một lần, rồi sau khi ăn xong bảo mẫu sẽ đưa ông ấy đi phải không?"

Đồng Soái gật đầu, mặc dù cậu bé không hiểu tại sao Hồ Trân Trân lại hỏi như vậy nhưng cậu bé cũng nói cho cô biết hết tất cả những gì mình biết.

"Mẹ cháu sống ở tầng hai, phòng mẹ ở phía cuối hành lang. Căn phòng ấy có một ô cửa sổ nhỏ, mỗi ngày người chăm sóc sẽ đưa thức ăn qua đó cho mẹ cháu."

Hồ Trân Trân nắm rõ mọi việc Đồng Soái đã làm với Giang Thầm trước đây.

Đúng như lời Giang Thầm kể, Đồng Soái đã dùng lời lẽ để công kích cậu về mặt tinh thần, đổi lại, Giang Thầm cũng đã "đáp lễ" bằng cách tác động vật lý. Cả hai coi như đã huề nhau.

Đồng Soái cũng chưa đến mức hư hỏng không thể cứu chữa.

Thái độ hối lỗi thành tâm và quyết tâm thay đổi của cậu bé đã khiến Hồ Trân Trân không ngần ngại vươn tay giúp đỡ.

Cô nói với Đồng Soái: "Dì chỉ có thể hướng dẫn cháu cách làm thôi. Hiện tại, người duy nhất có thể cứu mẹ cháu chính là cháu. Trước tiên, cháu hãy đi báo cảnh sát, để họ đến nhà cháu phá khóa phòng ra."

" Nhưng đây mới chỉ là bước đầu. Bước tiếp theo cần có sự phối hợp của mẹ cháu thì mới có thể thành công được."

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 144