Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Nhưng mọi người ở đây đều hiểu anh ta đang định nói gì.
"Em vẫn còn chút tiền, không đến nỗi không thuê được một điều dưỡng riêng để chăm sóc đâu. Hơn nữa, anh còn là đàn ông, chăm sóc cho em không tiện chút nào."
Đỗ Sơn buồn bã cúi đầu.
Đến giờ anh vẫn đinh ninh rằng Ôn Lệ đã thấu hiểu tấm chân tình của mình.
Cô ấy đang từ chối anh ta sao?
Hồ Trân Trân ở bên cạnh hóng chuyện, liền lấy kẹo từ trong túi ra đưa cho hai đứa trẻ để chúng không làm ồn, sợ hai bé con sẽ quấy rầy diễn biến của "bộ phim tình cảm trung niên" này.
Đỗ Sơn cúi đầu, vẫn không nói gì.
Ôn Lệ thở dài: "Đỗ Sơn, anh không thể chỉ nhìn vào hiện tại mà còn phải nghĩ đến cả tương lai nữa. Em không thể ra ngoài làm việc được, việc chữa bệnh sau này sẽ tốn rất nhiều tiền. Có lẽ em phải mượn tiền anh đấy."
Ôn Lệ vừa dứt lời, đôi mắt Đỗ Sơn bỗng bừng sáng rực rỡ.
Đây đâu phải là nói chuyện mượn tiền, đây rõ ràng là đang nói đến tương lai của hai người họ mà.
Trước đây anh chưa từng bày tỏ lòng mình, Ôn Lệ cũng không biết được tâm ý của anh nên từ trước đến nay hai người chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Hiện tại anh đã chân thành bày tỏ tấm lòng, Ôn Lệ nói như vậy chẳng phải là đang muốn cho anh một cơ hội sao?
"Anh hiểu, anh hiểu ý của em rồi!"
Anh ta nóng lòng đến mức không chờ đợi được nữa: "Tiểu Soái còn phải đi học, chuyện học phí của thằng bé anh sẽ đóng đúng hạn, em không cần phải lo. Em chỉ cần yên tâm điều trị thật tốt là được rồi."
"Chỉ cần em tự chăm sóc bản thân thật tốt, còn những chuyện khác cứ yên tâm giao cho anh!"
Anh ta ngượng ngùng nói tất cả tiền của mình đều dành cho Ôn Lệ, cố gắng hết sức để bày tỏ tấm lòng.
Thấy Ôn Lệ gật đầu, Đỗ Sơn liền vui vẻ quay người, lịch sự nói với Hồ Trân Trân.
"Hồ tổng, chuyện này phải làm phiền cô rồi."
"Không sao đâu." Hồ Trân Trân khẽ mỉm cười: "Cô ấy đang rất cần một người tài như anh đó."
Hồ Trân Trân gửi WeChat của Phương Bình cho anh ta.
Đỗ Sơn và Phương Bình đều là những người làm việc nhanh gọn, chỉ sau vài phút thảo luận đã nhanh chóng chốt thời gian nhận việc và bàn bạc xong xuôi công việc cần làm.
Căn bệnh này của Ôn Lệ cần phải dẫn lưu dịch trong phổi, vậy nên cô ấy cần mang theo ống dẫn lưu này thường xuyên, giúp dẫn lưu dịch mỗi ngày.
Hôm nay Bác sĩ Chu đến để thăm khám và theo dõi cô ấy.
Thực ra tình trạng của Ôn Lệ hiện tại vẫn còn có thể kiểm soát được, chỉ cần hợp tác điều trị tốt sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.
Không biết trước đây Đồng Thụ nghĩ gì mà lại để cô ấy ở nhà tự xoay sở như vậy.
"Trong vòng một tuần nữa bệnh viện Tây Kinh Môn sẽ chính thức khai trương và đi vào hoạt động. Một tuần sau, cô Ôn phải đến bệnh viện tái khám với tôi nhé. Vào thứ hai mỗi tuần tôi có lịch khám riêng tại bệnh viện, đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra tiến độ hồi phục của cô."
Ôn Lệ còn chưa nói gì mà Đỗ Sơn đã sốt ruột hỏi Bác sĩ Chu.
"Bác sĩ, ý bác sĩ là Ôn Lệ đang hồi phục rất tốt phải không ạ?"
Bác sĩ Chu gật đầu: " Đúng vậy, nhưng cơ thể cô ấy còn khá yếu nên khả năng hồi phục còn rất chậm. Theo dự đoán của tôi, có thể phải điều trị trong vòng nửa năm hoặc thậm chí lâu hơn một chút mới có thể bình phục hoàn toàn."
"Có thể chữa khỏi là tốt rồi, chữa khỏi là tốt rồi."
Qua lớp kính cận, Đỗ Sơn xúc động đến mức cứ lặp đi lặp lại những lời này.
Hồ Trân Trân bị anh ta làm cho ngẩn người, nhưng đêm đã khuya, cô không muốn làm phiền đôi vợ chồng trung niên nữa.
"Tiểu Thầm, chúng ta về nhà thôi."
Lúc Hồ Trân Trân đến thì ồn ào bao nhiêu, lúc rời đi lại yên tĩnh bấy nhiêu.
Chỉ có Đồng Soái theo chân hai mẹ con vì cậu bé nói muốn tiễn hai người về.
Cậu bé mới chỉ là một đứa trẻ, Hồ Trân Trân không để cậu bé đi quá xa được, cô chỉ để cậu đi cùng đến thang máy rồi bảo về.
Đồng Soái lén nhìn Giang Thầm, trước khi quay về, cậu bé còn kéo Giang Thầm sang một bên, nói nhỏ vào tai cậu.
"Mọi chuyện lúc trước tôi thật sự xin lỗi, sau này khi ở trường học tôi sẽ che chở cho cậu!"
Nói xong, cậu bé cũng không thèm xem phản ứng của Giang Thầm ra sao mà chạy nhanh về nhà luôn.
Hồ Trân Trân tò mò hỏi con trai: "Tiểu Thầm, Đồng Soái nói gì với con vậy? Con nói cho mẹ biết được không?"
Đây cũng không phải chuyện gì bí mật.
Giang Thầm gãi mặt, ủ rũ nói: "Anh ấy nói ở trường sẽ che chở cho con, nhưng con không muốn làm đàn em của anh ấy đâu."
Hồ Trân Trân bật cười vì lời con trai.
Trong thế giới quan của một đứa trẻ, lòng biết ơn và sự báo đáp lại đáng yêu đến thế.
Cô thuận miệng gợi ý: "Hay là để Đồng Soái làm đàn em của con đi."
Hồ Trân Trân không hề nghĩ tới, chỉ một câu nói tưởng chừng bâng quơ của cô lại khiến cuộc sống học đường của Giang Thầm trở nên phong phú và nhiều màu sắc hơn hẳn.
Điều này cũng mang đến cho cô một bất ngờ lớn.
Vào ngày Đỗ Sơn chính thức nhậm chức, Giang Thầm cũng có thêm một "đàn em" là Đồng Soái.
Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản.
Vốn dĩ Đồng Soái đã luôn áy náy về chuyện cũ, lại thêm lòng biết ơn sự giúp đỡ của Giang Thầm và Hồ Trân Trân, nên mới quyết định bảo vệ Giang Thầm ở trường.
Việc làm "đàn anh" hay "đàn em" cậu bé cũng không quá để tâm.
Miễn là có thể bảo vệ Giang Thầm thật tốt, những chuyện khác đều không quan trọng.