Đồng Thụ cảm động lập tức móc vội chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
"Trong này có 100.000 tệ. Bây giờ không thể đụng đến vốn lưu động của nhà máy được. Trước mắt đây là số tiền còn lại của anh, tất cả giao cho em quản lý."
Người phụ nữ nhào vào vòng tay hắn, vừa nóng bỏng lại nồng nhiệt.
"Chồng tin tưởng em như vậy, làm em xúc động muốn khóc luôn đây này."
Đồng Thụ tìm lại được chút tự tin trước đây của mình, vỗ n.g.ự.c nói: "Đừng lo lắng, cho dù chỉ có 100.000 tệ, anh cũng có thể gây dựng lại sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chắc chắn sẽ lại vang danh một lần nữa."
"Đó là điều đương nhiên rồi." Những lời tâng bốc cứ thế tuôn ra từ miệng cô ta, như thể tiền bạc chẳng là gì với cô.
Đồng Thụ đã có một đêm thật nồng nhiệt.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, sau cuộc "vận động" mãnh liệt, hắn vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Đây luôn là nơi an toàn và ấm áp nhất của hắn.
Đồng Thụ không ngờ đang trong tình hình nguy cấp như vậy mà hắn lại ngủ rất ngon, khi hắn tỉnh dậy thì mặt trời đã lên đến đỉnh.
Trước đây, cô tình nhân sẽ luôn đánh thức hắn dậy đi làm.
Đồng Thụ ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút bất an.
Chẳng lẽ do việc làm ăn ở nhà máy đang bị đình trệ, nên cô tình nhân mới không kêu hắn dậy đi làm sao?
Đồng Thụ cố trấn an bản thân, nghĩ rằng lần này sẽ tha thứ cho tình nhân, bởi đêm qua họ đã có một đêm cuồng nhiệt bên nhau, cùng với những lời nói dịu dàng, ân cần như rót mật vào tai.
Hắn từ từ ngồi dậy khỏi giường.
“A Liên, bữa sáng ăn gì vậy?”
Chỉ có giọng hắn vang vọng trong phòng. Hắn chờ một lúc nhưng không hề nghe thấy câu trả lời.
“A Liên?”
Đồng Thụ gọi lại lần nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Hắn đột nhiên bật dậy và phóng ra khỏi phòng.
Không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa, trái tim hắn bỗng chốc đông cứng lại.
Sự ấm áp của đêm hôm qua tan biến tựa như một cơn bão lớn cuốn phăng mọi thứ. Xung quanh vẫn còn những dấu vết quen thuộc, nhưng thứ hắn trân quý nhất lại biến mất không chút dấu vết.
Đồng Thụ loạng choạng bước về phía ghế sofa.
Thẻ ngân hàng trên bàn cũng đã không cánh mà bay.
A Liên đã mang nó đi, mang theo thứ có giá trị nhất, và cả đứa con của họ nữa.
Đồng Thụ chỉ cảm thấy mình như một thằng ngốc lớn.
Nghĩ lại sự cuồng nhiệt tối qua mà nực cười thay, cô ta chỉ muốn lợi dụng hắn để moi tiền rồi bỏ trốn mà thôi.
Đồng Thụ ngẩn ngơ ngồi trên sofa, giá mà hắn đừng hành động như vậy.
Trước khi có tình nhân, hắn đã từng có một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Một đứa con đáng yêu, ngoan ngoãn. Một người vợ dịu dàng, hết mực quan tâm. Sự nghiệp của hắn cũng dần khởi sắc. Từ hai bàn tay trắng rời nông thôn lên thành phố lập nghiệp, giờ đây bọn họ đã có trong tay hơn trăm vạn.
Hắn không nên để Ôn Lệ rời đi. Giờ đây, Đồng Thụ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng đã quá muộn rồi. Đêm qua, hắn đã ký vào đơn ly hôn. Cô ấy hiện tại đã là vợ cũ của hắn, cô đã bỏ hắn mà đi, giữa họ giờ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Đồng Thụ tự tát mạnh vào mặt mình hai cái.
“Mày đúng là thằng mù, không biết trân trọng một người tốt như vậy mà lại đi ôm ấp một người phụ nữ chỉ muốn lừa tiền. Giờ thì hay rồi, cô ta lừa tiền thành công rồi cao chạy xa bay rồi đấy.”
Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi, đó là vì nỗi đau chưa đủ sâu mà thôi.
Tối qua, khi buông tay Ôn Lệ, Đồng Thụ không hề rơi một giọt nước mắt nào. Bây giờ, khi mọi chuyện tồi tệ cứ thế ập đến, hắn đau đớn gào thét trong tuyệt vọng.
Đáng tiếc, trong căn nhà này, chẳng còn ai quan tâm đến hắn nữa rồi.
Hôm qua đánh nhau một trận, hôm nay mới thấy cơ thể đau nhức đến vô cùng. Hắn bị đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần đến mức việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Một lúc sau, hắn cảm thấy choáng váng rồi bật khóc đến ngất lịm đi.
Đến khi Đồng Thụ tỉnh lại,
Trong phòng vẫn chỉ có một mình hắn.
Lúc này, hắn mới đau đớn nhận ra rằng tất cả những người từng quan tâm hắn đều đã rời đi. Từ nay về sau, sẽ không còn ai chăm sóc hay lo lắng cho hắn như trước nữa.
Ngay cả khi hắn ngất đi, cũng chỉ có thể tự tỉnh lại trên nền nhà lạnh lẽo mà thôi.
Những người cô đơn, đau khổ và buồn tủi đến cùng cực đôi khi có thể cảm nhận được điểm tận cùng của sinh mệnh mình.
Đồng Thụ hối hận khôn nguôi, những giọt lệ nóng hổi lại tiếp tục tuôn rơi từ đôi mắt sưng húp vì khóc. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng nức nở đau đớn và bất lực của hắn, nhưng bên ngoài, tiếng chim vẫn hót líu lo vui vẻ. Khung cảnh này bi hài đến lạ lùng, tựa như một vở kịch trắng đen giữa đời thực.
Bên kia.
Trong phòng khách, sau khi Đồng Thụ rời đi, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ.
Ôn Lệ nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn, Đỗ Sơn nhìn cô, còn Đồng Soái thì cứ nhìn xoáy vào cả hai. Chẳng ai nói lời nào.
Hồ Trân Trân đứng bên cạnh cảm thấy hơi khó chịu với sự im lặng này, bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
“Đỗ tổng, giám đốc Phương của Nông trại Bách Hoa có chuyện muốn bàn với anh. Không biết tôi có thể gửi Wechat của anh cho giám đốc Phương được không ạ?”
Đỗ Sơn khẽ nhíu mày, giọng đầy áy náy: "Thật xin lỗi, Hồ tổng, tôi..."
Anh chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Ôn Lệ cắt ngang.
"Đỗ Sơn, anh cứ suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời cũng được."
" Nhưng hiện tại đang là giai đoạn quan trọng trong quá trình điều trị của em, em cần phải có người chăm sóc. Ngày thường Tiểu Soái phải đi học, không thể ở nhà suốt được. Anh chỉ muốn..."
Dù anh vẫn chưa nói xong.