Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 159

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Ở trong một con hẻm nhỏ gần trường học.

"Đi thôi, chính là nơi này."

Đêm qua, Giang Thầm đã nghe dì Hồ Trân Trân nhắc đến nơi này một lần, nên trong lòng cậu đã có ấn tượng sâu sắc.

Con hẻm nhỏ này cấm xe cộ, chỉ dành cho người đi bộ và xe điện.

Trong con hẻm, các quầy ăn vặt nối tiếp nhau thành một dãy dài tăm tắp.

Quán nọ nối quán kia, trải dài như vô tận. Cảm giác vừa mới lạ vừa thân quen ùa đến, khiến cậu bé không khỏi ngẩn ngơ.

"Wow" Đồng Soái chưa thấy qua cảnh này bao giờ nên cảm thấy rất bất ngờ.

"Cái Lễ hội ăn vặt dì Hồ tổ chức hoành tráng thật đấy nhỉ."

Hồ Trân Trân đã tập hợp các chủ quầy hàng có trong danh sách đăng ký, sau đó cô xin phép chính quyền thuê một khu đất trống để tổ chức hoạt động kéo dài khoảng một tuần, dưới tên gọi "Lễ hội ăn vặt."

Mỗi khách hàng khi vào đây đều sẽ nhận được một phiếu bầu.

Cuối con hẻm, sẽ có người túc trực bên một hòm phiếu, chờ mọi người trải nghiệm hết các quầy hàng rồi đến bỏ phiếu.

Nếu có ai cảm thấy không hài lòng hay muốn góp ý, cũng có một thùng phiếu riêng dành cho họ.

Khách hàng sẽ viết tên quầy hàng mà họ cảm thấy kém chất lượng nhất vào phiếu, bỏ vào thùng góp ý, sau đó tất cả sẽ được tổng hợp lại để thống kê.

Để tránh gian lận, Hồ Trân Trân đã bố trí rất nhiều người giám sát hoạt động này.

Bởi vì chuyện này nên hai ngày nay cô rất bận, không có thời gian đón Giang Thầm tan học.

Giang Thầm cũng rất tò mò về nơi này.

Khi mẹ làm việc ở nhà, cậu thường vui vẻ ngồi cạnh, nghiêm túc lắng nghe mọi người bàn bạc công việc.

Ở đây cũng có rất nhiều món cậu chưa từng nếm thử. Như món lạp xưởng chiên lần trước mẹ mua, cậu vẫn nhớ mãi hương vị ấy, chỉ ăn một lần đã muốn mẹ dẫn đi ăn thêm.

Nhưng Hồ Trân Trân bận rộn đến mức, Giang Thầm có chút ngại ngùng, không dám mở lời nhờ mẹ dẫn cậu đi.

Lúc này Đồng Soái liền quyết định đi cùng cậu.

Nghe Giang Thầm nói xong, cậu bé Đồng Soái liền vỗ n.g.ự.c khẳng định: " Tôi cực kỳ sành ăn vặt! Cứ để tôi dẫn cậu đi, đảm bảo sẽ cho cậu thưởng thức những món ngon tuyệt vời nhất!”

Thấy Đồng Soái vỗ n.g.ự.c tự tin như vậy, Giang Thầm liền vui vẻ ra mặt.

"Vậy anh biết con hẻm gần trường đó ở đâu không? Mẹ tớ tổ chức hoạt động ở đó đấy."

Trong lòng Giang Thầm, dù những phố ăn vặt khác cũng ngon, nhưng phố do mẹ tổ chức vẫn là nhất.

Nếu có thể, cậu cũng muốn cùng mẹ đi xem "Lễ hội ăn vặt" này tuyệt vời như thế nào.

Thật ra Đồng Soái cũng chẳng biết đâu, nhưng vẫn mạnh miệng quả quyết với Giang Thầm: "Cậu cứ yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ tìm ra!"

Cũng may, Đồng Soái có mang theo điện thoại thông minh, nhờ vậy mới có thể dùng bản đồ để tìm đường. Nếu không, cậu bé cũng chẳng dám dẫn Giang Thầm đi đâu xa xôi. Khi thành công tìm thấy con hẻm nhỏ quen thuộc, cậu bé thở phào nhẹ nhõm.

"Thấy chưa! Tôi đã bảo mà, tôi nhất định sẽ tìm ra nó!" Đồng Soái ưỡn ngực, đầy tự hào.

Ánh mắt Giang Thầm long lanh, mê mẩn lướt qua đủ loại đồ ăn vặt hấp dẫn. Cậu tiện miệng đáp: "Tuyệt vời! Anh giỏi quá!"

Đồng Soái cực kỳ thích những lời khen ngợi này. Cậu hăng hái hỏi: "Nào, nói tôi nghe đi, cậu muốn ăn món gì? Để tôi nói cho mà nghe, tôi biết một quán ăn cực ngon lát nữa sẽ dẫn cậu đi, hôm nay tôi sẽ bao cậu một bữa ra trò!"

Nói rồi, Đồng Soái còn hào hứng móc tiền tiêu vặt trong túi quần ra: "Nhìn tờ tiền đỏ chót này xem, đủ để chúng ta chén no nê rồi nhé!"

Giang Thầm thấy Đồng Soái có vẻ lo lắng không đủ tiền ăn, liền mở khóa kéo cặp sách, lấy chiếc ví nhỏ đựng tiền bên trong ra.

"Không sao đâu, anh đừng lo không đủ no, tôi có tiền mà!"

Giang Thầm mở ví đựng tiền căng phồng ra, bên trong lộ ra chồng tiền dày cộm, cho thấy cậu bé đã tiết kiệm được một khoản kha khá.

Đồng Soái tròn mắt nhìn cậu.

"Không phải chứ? Chúng ta chỉ ăn ở quầy hàng nhỏ thôi mà, sao cậu mang nhiều tiền đến vậy?"

Vẻ mặt của Giang Thầm rất vô tội: " Tôi chỉ mang tất cả số tiền tiêu vặt của mình theo thôi."

Ngày thường cậu chẳng mấy khi tiêu xài. Hồ Trân Trân cho cậu tiền tiêu vặt, cậu đều bỏ vào con heo đất của mình. Giờ thì con heo đó đã căng phồng hết cỡ. Sau đó, cậu giao con heo đất ấy cho chú Trần Khai, nhờ chú ấy gửi vào tài khoản ngân hàng riêng của cậu.

Tất cả mọi lợi nhuận mà Hồ Trân Trân thu được từ việc cung cấp sữa bò cho trường học, cô đều giao hết cho cậu quản lý.

Khoản tiền lớn đến mức chất cao hơn cả đầu cậu, chỉ cần rút một ít mỗi tháng cũng đã thoải mái chi tiêu. Số lượng học sinh đặt sữa mỗi ngày lên tới cả nghìn người, tổng cộng lại là một khoản không hề nhỏ. Điều này khiến Giang Thầm cũng khá bận rộn. Mỗi lần đến tổng kết tiền, cậu luôn ngồi cạnh Trần Khai, dùng bút chì kiểm tra, đối chiếu danh sách và sổ sách cùng chú.

Tuy rằng mỗi tháng chỉ tổng kết tiền hai lần, nhưng Giang Thầm lại nhớ vanh vách từng con số.

Hôm nay ra ngoài chơi, Giang Thầm đã gom sạch tiền trong heo đất của mình bỏ vào ví. Trước đây cậu chưa từng tự mình đi mua đồ ăn ở các quầy hàng rong, cũng không nắm rõ giá cả nên hơi lo lắng. Để yên tâm, cậu quyết định mang theo tất tần tật số tiền mình có.

Đồng Soái hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ đơn thuần ấy, cậu chỉ nhìn chằm chằm số tiền trước mặt mình rồi cảm thán: "Cậu... cậu giàu quá đi!"

Đây là điều cậu bé chưa từng nói với Giang Thầm bao giờ.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 159