Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 160

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi những diễn biến hấp dẫn ở phần dưới của chương truyện!

Nghe Đồng Soái nói vậy, Giang Thầm không biết đáp lại thế nào, chỉ "ồ" một tiếng rồi nhanh chóng lái sang chuyện khác.

"Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?"

Giang Thầm mới chỉ biết đến món mì xào và lạp xưởng chiên quen thuộc. Lúc này, cái mũi nhỏ của cậu hít hà đủ thứ mùi thơm quyến rũ khác nhau. Nếu bảo cậu chọn, cậu quả thực chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Cũng may, Đồng Soái là người rất tháo vát và biết cách sắp xếp mọi việc.

"Thời tiết nóng quá, chúng ta đi mua kem trước đi! Tôi nghĩ nhất định sẽ là đỉnh của chóp!"

Mấy cô chú nhân viên ở cổng khá ít ỏi, nhưng hai đứa trẻ lại được ưu ái đặc biệt hơn vì là học sinh tiểu học. Họ ân cần phát cho hai đứa trẻ mỗi đứa một phiếu giảm giá, rồi kiên nhẫn chỉ dẫn từng chút một cho hai cậu hiểu rõ.

Giang Thầm ngoan ngoãn đứng nghe, nhưng tuyệt đối không quên lời mẹ dặn.

"Mọi người đã vất vả rồi, cháu cảm ơn mọi người."

Sau đó cậu mới cúi đầu chào rồi quay người rời đi.

Đồng Soái nhanh nhảu chạy trước cậu mấy bước, lao ngay đến một quầy kem gần đó: "Cho cháu hai cây kem, một vị sô cô la hạt phỉ, này Giang Thầm, cậu chọn vị gì?"

"Vị dâu tây!"

Giang Thầm gật đầu, sau đó tiếp tục bước đi, đôi mắt tò mò không ngừng lướt qua những quầy hàng rực rỡ khác.

Mỗi cây kem của cửa hàng này cho phép chọn hai vị khác nhau, nhưng vì Giang Thầm "mê" vị dâu nhất, cậu bé quyết định chọn cả hai viên đều là dâu.

Hai đứa trẻ vừa đi vừa thưởng thức, hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra phía sau.

Ở trước cổng, hai anh trai soát vé vẫn còn ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của cặp đôi học sinh tiểu học đáng yêu này, suýt chút nữa quên mất cả nhiệm vụ của mình.

"Đây là phiếu của hai em. Sau khi trải nghiệm xong, các em hãy viết tên quầy hàng mình thích nhất và quầy hàng mình ghét nhất vào phiếu, rồi bỏ vào hòm phiếu gần nhất nhé!"

Hứa Gia Nghĩa lễ phép nhận lấy: "Cảm ơn anh."

Hai cậu bé đã phân công rất rõ ràng: nếu Hứa Gia Nghĩa không thể để mắt đến hai người kia, thì Vương Hạo sẽ phải theo dõi Giang Thầm.

Nhưng dường như Hứa Gia Nghĩa đã lo lắng hơi quá rồi. Cậu bé thấy hai người kia đang ăn kem rất ngon lành, vui vẻ biết bao.

Giang Thầm vừa nhâm nhi bánh, vừa gặm đùi gà, bụng đã lấp đầy chẳng muốn uống thêm nước dưa hấu nữa, đành tản bộ từ từ để dễ tiêu hóa.

Suốt đường đi cậu bé không hề quay đầu lại, nên đương nhiên cũng không nhận ra rằng ngay khi cậu vừa rời đi, hai cái bóng be bé cũng lén lút ghé vào gian hàng đó, gọi y chang món vừa rồi.

Giang Thầm và Đồng Soái ở phía trước ăn no căng bụng.

Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo đi ở phía sau cũng ăn no ứ hự.

Bốn người bước đi chậm rãi. Sau khi ăn xong, sự cảnh giác cũng giảm bớt, và trong vô thức, Hứa Gia Nghĩa cùng Vương Hạo đã tiến đến gần Giang Thầm hơn.

"Này! Hứa Gia Nghĩa!"

Nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Giang Thầm, Hứa Gia Nghĩa sực tỉnh. Lúc này, cậu bé mới nhận ra mình đã bị lộ tẩy.

Cậu bé cười gượng gạo, lắp bắp: "Trùng hợp ghê! Hai cậu cũng tới đây ăn à?"

Giang Thầm thấy vẻ mặt Hứa Gia Nghĩa có chút là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều: " Đúng vậy, Đồng Soái dẫn tớ đến đây đó. Anh ấy biết rất nhiều chỗ đồ ăn ngon!"

Đồng Soái vừa nhìn hai người trước mặt, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Xem ra họ vẫn chưa quên được sự việc ở sân trường. Dù cậu bé có xin lỗi thế nào đi chăng nữa, trong mắt bạn bè, cậu vẫn là một đứa trẻ hư hỏng chuyên đi bắt nạt người khác.

Đồng Soái khẽ sờ mũi, cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu bé giơ tay lên chào: "Chúng ta làm quen lại nhé. Anh là Đồng Soái. Chuyện lần trước là lỗi của anh, anh cũng đã xin lỗi 'đại ca' rồi."

Cậu bé tự nhiên giới thiệu bản thân như vậy, thành công chiếm được thiện cảm không nhỏ.

Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo nhìn nhau, sau đó cũng chủ động giới thiệu: "Em tên là Hứa Gia Nghĩa, còn cậu ấy là Vương Hạo."

Những đứa nhóc này vốn không có tâm địa phòng bị cao. Chỉ vài câu trò chuyện đã xóa tan mọi mâu thuẫn trước đó. Hơn nữa, Đồng Soái còn cố ý nhượng bộ, suốt đường đi đều đi phía sau họ, điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn cách nhìn của Hứa Gia Nghĩa về cậu.

"Sắp đến chỗ bỏ phiếu rồi đấy. Mọi người thích quầy hàng nào nhất?"

Hứa Gia Nghĩa thấy hòm phiếu ở đằng xa, mắt sáng rỡ, reo lên.

"Tớ thấy món gà siêu ngon luôn! Tớ sẽ viết 'Cửa hàng gà A Đại' vào mục cửa hàng tớ thích nhất!"

Giang Thầm vẫn còn đang vò đầu bứt tai, bèn liếc sang Đồng Soái cầu cứu.

Đồng Soái tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Anh thì chọn món bạch tuộc nướng của quầy hàng phía bên kia. Đó là món anh thích nhất."

Sau khi nghe Đồng Soái nói xong, Giang Thầm càng phân vân hơn.

Cậu thích ăn tất cả mọi thứ nên không thể phân biệt món nào ngon hơn được, việc bỏ phiếu thực sự là một điều khó khăn đối với cậu.

Vương Hạo cũng rất do dự.

Cả bốn đứa cứ thế đứng giữa góc phố, vừa vắt óc suy nghĩ món ăn yêu thích nhất, vừa tranh thủ đứng cho tiêu bớt thức ăn trong bụng.

Đồng Soái, cao hơn mấy đứa bạn một cái đầu, ăn cũng nhiều hơn. May mà dạ dày cậu bé tiêu hóa tốt nên chẳng hề thấy no căng. Cậu liếc nhìn xung quanh, có chút chán chường.

Vốn dĩ, Đồng Soái chỉ liếc nhìn loanh quanh cho vui, ai ngờ tầm mắt cậu chợt dừng lại ở một người đàn ông.

Lúc đầu, Đồng Soái chú ý đến gã ta chỉ vì cái đầu trọc.

Nhưng càng nhìn kỹ, cậu bé càng thấy có gì đó bất ổn.

Trong khi mọi người chen chúc khắp các quầy hàng, háo hức chọn món mình thích, thì người đàn ông này lại lén lút dò xét xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng, tuyệt nhiên không hề mua bất cứ món ăn nào.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 160

Chương trước
Chương sau