Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 33

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Dự án Lâu Đài Chó đã bắt đầu khởi công.

Hồ Trân Trân đã dùng toàn bộ tiền thưởng của hệ thống để mua trọn một tầng lầu của trung tâm thương mại tại quảng trường Vạn Phúc.

Nhưng quy mô dự án này quá lớn. Nếu Hồ Trân Trân thực sự làm một mình, thì những khoản tiền thưởng từ các nhiệm vụ " mẹ và con" tiếp theo cũng sẽ phải đổ hết vào đó.

Hơn nữa, việc xây dựng và tuyên truyền sau này cũng rất cần thiết. Cô thực sự cần một đối tác đáng tin cậy để cùng gánh vác.

Cao Thần không phải đã tự mình đưa đến cửa rồi sao?

"Cao tổng nếu có hứng thú, tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện cụ thể hơn."

Hồ Trân Trân nắm lấy bàn tay Giang Thầm: "Tiểu Thầm có muốn đi cùng mẹ không? Chúng ta đến quán cà phê ăn bánh ngọt nhé!”

Giang Thầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cao Thần, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, khẽ gật đầu.

Vừa nghe Hồ Trân Trân nói muốn đến quán cà phê trò chuyện, Cao Thần lại tràn đầy tự tin.

Nếu đã ngỏ ý muốn đàm phán, thì khả năng hợp tác chắc chắn rất lớn.

Hắn ưỡn n.g.ự.c lên, sự tự tin của một công ty bất động sản ưu tú nhất thành phố S đã trở lại hoàn toàn.

Quán cà phê không xa, không gian được trang trí bằng gỗ nguyên khối, đơn giản, khiêm tốn nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng tinh tế.

Cao Thần chọn vị trí cạnh cửa sổ. Hồ Trân Trân vừa vào cửa đã bảo Trần Khai dẫn Giang Thầm đi chọn bánh ngọt, còn cô thì ngồi xuống đối diện Cao Thần, sẵn sàng bàn chuyện làm ăn.

Nguồn tài chính mà Hồ Trân Trân thể hiện ra lúc này khiến trong lòng Cao Thần không khỏi lo lắng.

Cô ta không phải là một người phụ nữ giàu có bình thường.

Nhưng vậy thì sao chứ? Doanh nhân nào mà chẳng sợ thất bại, dự án nào mà chẳng tiềm ẩn rủi ro. Dù cô có tiền cũng không thể tránh khỏi những điều đó.

Anh ta chủ động khơi mào cuộc nói chuyện làm ăn, giọng điệu lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

"Tập đoàn Cửu Long rất quan tâm đến dự án Lâu Đài Chó. Chúng ta là người làm ăn rõ ràng, Hồ Tổng cứ nói thẳng giá đi."

Vẻ tự tin thái quá, như thể nắm chắc phần thắng trong tay của anh ta khiến Hồ Trân Trân bật cười trong lòng.

"Chúng ta còn chưa bắt đầu bàn bạc. Làm sao Cao Tổng có thể chắc chắn rằng tôi sẽ hợp tác với anh?"

" Tôi đương nhiên là chắc chắn." Cao Thần hơi nghiêng người về trước, ngón cái xoa nhẹ ngón trỏ, ra vẻ tính toán: "Tập đoàn Cửu Long có tiềm lực tài chính dồi dào, sở hữu đội ngũ chuyên gia hàng đầu và chuyên nghiệp nhất. Những đối tác có tầm nhìn xa đều sẽ chọn hợp tác cùng chúng tôi.”

Ngụ ý của anh ta là, nếu cô không chọn hợp tác với Cửu Long, thì cô chính là người kém cỏi, thiếu tầm nhìn.

Hồ Trân Trân nhướng mày: "Tập đoàn Cửu Long không thiếu tiền sao? Vậy anh có thể đưa ra bao nhiêu cho khoản đầu tư vào dự án này?"

Cao Thần tự tin ưỡn ngực. Anh ta chậm rãi giơ một ngón tay lên: "Một trăm triệu."

Với một khu vui chơi trẻ em, con số này đã khá lớn. Hơn nữa, đây là hợp tác, Hồ Trân Trân muốn nắm quyền chủ động, hiển nhiên khoản đầu tư của cô cũng sẽ không dưới con số một trăm triệu.

Hai bên cộng lại với nhau, ước chừng hơn hai trăm triệu.

Nhiều tiền như vậy để xây dựng một công viên trẻ em, trong mắt Cao Thần, đây chắc chắn đã là một công viên cao cấp bậc nhất.

Câu nói ấy khiến Hồ Trân Trân không kìm được tiếng cười.

Cô không hề che giấu, trực tiếp bật cười thành tiếng: "Một trăm triệu sao? Tổng giám đốc Cao đang đùa với tôi đấy à?"

Cao Thần bị cô cười đến mức hơi ngượng, không hiểu vì sao Hồ Trân Trân lại có phản ứng như vậy.

Tuy một trăm triệu không phải con số nhỏ, nhưng một công viên trẻ em đúng nghĩa cũng cần khoản tiền ấy để xây dựng. Chẳng lẽ cô ta lại muốn anh ta tự mình giảm mức đầu tư xuống sao?

Anh ta thăm dò: "Hồ Tổng thấy số tiền này là quá nhiều sao? Hay là tám mươi triệu?"

Hồ Trân Trân cười lớn hơn nữa, dứt khoát lấy bản kế hoạch từ trong túi xách, đưa thẳng cho Cao Thần.

"Cao Tổng cứ tự xem đi, còn một trăm triệu, con số này sau này đừng nhắc đến trước mặt tôi nữa."

Cao Thần bắt đầu thấy bực bội.

Anh ta đang nghiêm túc bàn chuyện làm ăn, vậy mà vị Hồ Tổng này không hợp tác thì thôi, còn cười nhạo anh ta như thể anh ta vừa làm trò hề. Thật sự là quá bất lịch sự!

Trong lòng thì không ngừng phàn nàn, nhưng vì thực sự quan tâm đến dự án này, anh ta vẫn nén giận, mở bản kế hoạch ra.

Dòng chữ đập vào mắt anh ta là: "Dự toán kinh phí... Ba tỷ nhân dân tệ!"

Anh ta phải đọc lại một lần nữa, sau đó mới dám tin vào những con số kia: "Ba tỷ ư?"

Cho dù là công viên nước ngoài trời cũng không dám đưa ra mức giá này!

Cao Thần ngẩng phắt đầu lên, chất vấn: "Hồ Tổng, bản kế hoạch này của cô... có phải đang gặp vấn đề gì không?"

Hồ Trân Trân hiểu rõ vì sao anh ta lại kích động đến vậy, cũng chẳng bận tâm đến sự thất thố của đối phương. Cô chỉ nhếch cằm, ra hiệu: "Anh cứ lật sang mấy trang sau là sẽ hiểu thôi."

Đằng sau chính là kế hoạch công viên chi tiết.

Cao Thần đọc hết, rồi chìm vào suy nghĩ. Gương mặt anh ta dần dần nóng ran.

Với quy mô của bản kế hoạch, con số ba tỷ này không hề quá cao, thậm chí còn có phần hơi khiêm tốn.

Hồ Trân Trân đã từng nhắc đến việc cô mua nguyên cả một tầng lầu, và hạng mục này cũng đã khởi công rồi. E rằng khoản đầu tư ban đầu đã không dừng lại ở con số một trăm triệu. Hèn gì vừa rồi khi anh ta nói một trăm triệu, cô lại cười lớn đến thế.

Cao Thần càng nghĩ càng thấy mất mặt.

Hận không thể quay ngược thời gian, bóp c.h.ế.t cái tên vừa lớn tiếng tuyên bố một trăm triệu cách đây ít phút!

So với khoản đầu tư khổng lồ của bản kế hoạch này, tiềm lực tài chính của Tập đoàn Cửu Long e rằng hoàn toàn không đủ.

"Tổng giám đốc Cao, chuyện này..." Anh ta ngập ngừng một lát, rồi quyết định thẳng thắn: "Khoản đầu tư này quá lớn, tôi cần về bàn bạc lại với hội đồng quản trị."

"Đương nhiên rồi." Hồ Trân Trân vui vẻ đồng ý, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 33