Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 34

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cao Thần nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, nhớ lại dáng vẻ kiêu căng của mình ban nãy, lại càng thấy xấu hổ.

Đúng lúc này, Trần Khai dẫn Giang Thầm đi tới, Cao Thần tìm được cơ hội vàng, nhanh chóng lái sang chuyện khác.

Trần Khai bưng một cái khay, trên đó là ba chiếc bánh ngọt có hình dáng không mấy bắt mắt.

"Ôi, sao lại chọn mấy chiếc bánh này vậy? Cháu là Tiểu Thầm phải không? Chú có thể ăn một chiếc bánh đẹp hơn được không?"

Anh ta không hiểu sao mình lại nói sai điều gì. Vừa dứt lời, đứa trẻ trước mặt bỗng chốc trở nên ủ rũ.

Trần Khai đặt khay bánh lên bàn, rồi lên tiếng: "Thưa bà chủ, đây là những chiếc bánh ngọt cậu chủ Giang Thầm đặc biệt tự tay làm cho ngài đấy ạ. Ngài nếm thử xem sao."

Cao Thần lập tức cứng đờ cả người vì xấu hổ.

Hồ Trân Trân kéo Giang Thầm lại gần bên: "Thật à? Tiểu Thầm tự tay làm đấy ư?"

Cậu bé ngập ngừng nhìn cô rồi gật đầu.

“Cục cưng của mẹ thật giỏi quá! Tiểu Thầm nhà ta mới lần đầu làm bánh ngọt mà tay nghề đã chẳng kém gì đầu bếp chuyên nghiệp rồi. Con xem, ngay cả chú Cao cũng không nhận ra là do con làm đấy! Bé cưng của mẹ đúng là đỉnh của chóp!"

Đây đúng là những lời thật lòng từ tận đáy lòng Hồ Trân Trân.

Trẻ con luôn là những người nhạy cảm nhất, có thể cảm nhận rõ ràng nhất cảm xúc của người lớn. Giang Thầm nghe xong, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại.

"Thật ạ?"

"Đương nhiên rồi! Cái nào là Tiểu Thầm đặc biệt làm cho mẹ vậy? Con chỉ cho mẹ xem được không?"

Trong tiệm toàn là bánh mì đã nướng sẵn và kem tươi, Giang Thầm thực chất chỉ là dùng túi bắt kem để trang trí bánh thôi.

Cậu ngượng nghịu gãi má, rồi chỉ vào chiếc bánh kem màu đỏ.

Hồ Trân Trân lập tức nếm thử một miếng nhỏ, còn không quên chia sẻ thành quả lao động của Giang Thầm cho cậu bé nếm thử.

Cao Thần ngồi một bên quan sát, vừa ngưỡng mộ vừa có chút chua chát: " Tôi thật sự ngưỡng mộ Tổng giám đốc Hồ, sao cô lại có thể hòa hợp với trẻ con đến vậy? Con gái tôi đúng là nghịch ngợm hết phần thiên hạ, mỗi lần tôi định nói chuyện với bé là y như rằng bé không thèm để ý đến tôi."

"Cũng chẳng có bí mật gì to tát đâu", Hồ Trân Trân quả thực không có bí quyết đặc biệt nào, nên cô chỉ đơn giản chia sẻ với anh ta: "Hãy kiên nhẫn lắng nghe những gì đứa trẻ muốn nói, quan tâm đến con nhiều hơn, dành thêm thời gian bên con, tự khắc đứa trẻ sẽ gần gũi và tin tưởng anh thôi."

Cao Thần trầm ngâm suy nghĩ vài giây, trên mặt chợt bừng lên vẻ đã thông suốt.

"À ra là vậy, tôi hiểu rồi. Thôi, tôi xin phép đi trước đây, Tổng giám đốc Hồ, hẹn gặp lại cô vào dịp khác nhé."

Trước khi ra về, anh ta còn cẩn thận gói ghém một chiếc bánh ngọt, nói là muốn mang về làm quà cho con gái.

"Anh ta biết cái gì cơ chứ?" Hồ Trân Trân nhướng một bên lông mày, nhìn bóng lưng Cao Thần khuất dần, trong lòng đầy khó hiểu.

Chẳng lẽ mấy lời cô vừa nói lại sâu sắc đến vậy sao?

Cô chuyển ánh mắt nhìn Trần Khai. Trần Khai cũng chẳng hiểu nổi vị Cao tổng kia đã lĩnh hội được điều gì, anh ta ngây người một giây, sau đó dứt khoát vỗ tay tán thưởng.

“Thưa bà chủ, những lời ngài vừa nói quả thật quá đúng ạ, tôi hoàn toàn đồng ý! Tổng giám đốc Cao chắc chắn đã được ngài 'đánh thức', lập tức chạy về nhà với con gái ngay tắp lự rồi."

Quả không hổ danh là quản gia toàn năng, ngay cả cái khoản "vỗ m.ô.n.g ngựa" cũng đầy chân thành như thế.

Hồ Trân Trân thầm khen ngợi trong lòng, rồi đứng dậy vỗ vỗ vai Trần Khai, nói ngắn gọn: "Tăng lương."

Nụ cười trên mặt Trần Khai lập tức chuyển từ chân thành sang... siêu chân thành, đúng kiểu "lời chân thật từ tận đáy lòng" luôn.

"Được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi ạ!"

Cao Thần về đến nhà, lại cẩn thận xem xét bản kế hoạch kia thêm một lần nữa. Càng xem, anh ta càng cảm thấy vô cùng kích động.

"Chuẩn bị xe! Tôi muốn đến công ty ngay lập tức!"

Anh vừa gọi, cô con gái bé bỏng trong phòng đã phụng phịu lên tiếng.

“Ba ơi, ba đã hứa đêm nay sẽ kể chuyện cho Phỉ Phỉ mà!”

Nếu là bình thường, Cao Thần có lẽ sẽ dỗ dành con gái vài câu rồi vội vã đến công ty.

Nhưng lời muốn nói ra bây giờ lại nghẹn lại trong cổ họng, nhìn thấy khuôn mặt tèm nhem sắp khóc của con gái, anh lập tức nhớ tới lời Hồ Trân Trân đã nói trong quán cà phê.

Xem ra, lần trước con gái không thèm để ý đến anh cũng là bởi vì anh không thực hiện được lời hứa.

Anh khẽ ngồi xổm xuống, đón lấy cuốn truyện cổ tích đã nhàu nát từ tay con gái, rồi nói qua điện thoại với tài xế: "Vương Thông, anh không cần đến nữa. Sáng mai tôi mới đến công ty."

"Tuyệt vời! Ba kể cho Phỉ Phỉ nghe một câu chuyện nhé! Ba sẽ kể câu chuyện 'Chú ngựa nhỏ cầu vồng'!”

Cô bé lập tức chuyển từ bộ mặt sắp khóc sang nụ cười tươi rói.

Cao Thần cảm thấy chưa bao giờ việc dỗ con lại dễ dàng đến thế, ngay lập tức tâm phục khẩu phục lời Hồ Trân Trân.

Đúng là Hồ tổng có khác, ngay cả kinh nghiệm nuôi dạy con cái cũng cao tay đến vậy.

Một người phụ nữ có tiền như vậy, mà trong hồ sơ lại ghi đến từ miền Nam, lại còn có đầu óc kinh doanh sắc bén. Khi nghĩ đến những lời đồn đại trên thị trường, anh càng thêm phấn khích.

Chẳng lẽ Hồ tổng chính là người thừa kế thực sự của Hồ gia ở Bắc Thượng sao?

Hồ Trân Trân vừa ăn sáng xong.

Trong tay cô đang cầm bài kiểm tra của Giang Thầm. Bảng điểm thành tích gần như tuyệt đối thật ra trong mắt Hồ Trân Trân đã là rất xuất sắc, nhưng lúc Giang Thầm đưa cho cô, cậu bé vẫn vô cùng hồi hộp lo lắng.

"Mẹ ơi, ký tên."

Hôm nay là thứ bảy, theo lý mà nói thì bảng điểm này lẽ ra nên đưa cho cô vào hôm qua, nhưng Giang Thầm đến bây giờ mới đưa cho Hồ Trân Trân xem.

Bài kiểm tra thẳng thớm một cách lạ lùng, chắc hẳn đã được ép phẳng phiu từ trước.

Cũng không biết nhóc con này đã đắn đo, quanh co mãi bao lâu mới đưa cho cô.

Hồ Trân Trân bật cười: "Tiểu Thầm giỏi lắm, môn toán chỉ sai có một câu thôi."

Giang Thầm cúi đầu: "Lần sau con sẽ không sai nữa."

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 34