Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 35

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời quý độc giả kéo xuống dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

"Chà? Bé cưng của mẹ giỏi như vậy thì mẹ nhất định phải mong chờ thành tích tiếp theo của Tiểu Thầm rồi."

Cô ký tên xong, ánh mắt đứa trẻ ngập tràn quyết tâm, má ửng hồng cầm bài kiểm tra chạy về phòng mình.

Chờ khi cậu bé rời đi, Trần Khai đang đứng gần đó cũng tiến lên.

"Bà chủ, trưởng ban Mã đã gọi điện xác nhận, nói rằng mọi thứ đã ổn thỏa."

"Vậy là tốt rồi, trước tiên lấy năm mươi triệu trong thẻ này cho đội thi công, không cần thuê thêm công nhân nữa. Sau khi ký hợp đồng với Cao Thần, họ sẽ cử người sang."

Trần Khai ấp úng muốn nói, rồi lại thôi.

Do dự một hồi lâu, anh ta vẫn quyết định mở miệng.

"Bà chủ, nhỡ đâu bọn họ không hợp tác thì làm sao bây giờ?"

Hồ Trân Trân bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, tôi đã thực hiện dự án này, tôi đương nhiên có đủ tự tin để đưa ra số tiền này. Cho dù Cao Thần không hợp tác cũng không sao."

Không có Cao Thần, cũng sẽ có những người khác (Trương Tam, Lý Tứ), huống chi cô còn có hệ thống hào phóng nâng đỡ.

Trần Khai không biết những điều đó, nhưng thấy được sự tự tin ngời ngời của cô thì cũng yên tâm phần nào, len lén dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hồ Trân Trân vài lần.

Đúng là bà chủ có khác, đi một bước đã tính toán một trăm bước.

Ở phía bên kia.

Cao Thần thậm chí còn chưa kịp ăn sáng đã vội vã mang theo tài liệu đến công ty.

Cuộc họp hội đồng quản trị được lên lịch vào lúc 9 giờ 30.

Thông thường, cuộc họp sẽ không được lên lịch sớm như vậy, nhưng Cao Thần thật sự không thể chờ đợi được. Anh muốn thảo luận về dự án đầu tư "Lâu Đài Chó" với hội đồng quản trị.

Cao Thần đứng trước cửa phòng họp, trước khi đẩy cửa, anh chỉnh lại cà vạt một chút, ánh mắt anh rực cháy tham vọng.

Đây chỉ là một lần đánh cược lớn, nhưng anh ta cảm thấy Nữ thần Chiến thắng đang mỉm cười với mình.

"Chuyện này quá mạo hiểm!"

Quả nhiên, anh ta vừa đưa ra kế hoạch đầu tư, ngay lập tức vấp phải sự phản đối từ một cổ đông gạo cội, vốn nổi tiếng bảo thủ.

"3 tỷ cũng không phải là một dự án nhỏ. Một công viên trẻ em trong nhà liệu có cần đến ngần ấy tiền không? Tôi e là cậu đã bị lừa rồi."

"Bị lừa hay không thì tôi không biết, nhưng ông Lý nói chí lý. Dự án này quá rủi ro. Cho dù chúng ta chỉ đầu tư 1,5 tỷ, các hạng mục khác cũng phải gác lại."

"Sổ sách công ty hiện chỉ còn 2 tỷ, Cao Thần, cậu thực sự cần phải suy nghĩ kỹ. Đây không phải chuyện đùa. Tiền đầu tư vào biệt thự Ngọa Sơn vẫn còn chưa thu hồi. Đối với công ty bây giờ mà đầu tư thêm vào một dự án một cách hấp tấp như vậy thì không ổn chút nào."

"Những điều này tôi cũng biết."

Cao Thần ngắt lời những tiếng xì xào bàn tán.

"Trước tiên mọi người hãy xem kỹ bản kế hoạch này. Nói thật, Hồ tổng vốn chẳng có ý định hợp tác với chúng ta. Tôi đã phải dày mặt bám riết không buông mới thuyết phục được cô ấy, mãi mới xin được bản kế hoạch này."

Cao Thần tự hạ thấp mình xuống mức thấp nhất.

Lúc này có người hoài nghi lên tiếng hỏi: "Không phải lừa đảo đấy chứ? Dự án 3 tỷ, một công ty tự làm? Với vẻ phô trương như vậy, có khi nào đang giăng bẫy để dụ anh?"

"Không," Cao Thần lắc đầu. "Có một điểm anh nói sai rồi. Không phải là một công ty, mà là Hồ tổng sẵn lòng bỏ ra 3 tỷ từ tài sản cá nhân."

Cá nhân?

Trong phòng họp chìm vào im lặng, mọi người bắt đầu ngẫm nghĩ xem trong giới thượng lưu thành phố S, gia đình họ Hồ nào lại có năng lực khủng khiếp đến thế.

Có thể bỏ ra 3 tỷ để đầu tư không cùng đẳng cấp với việc chỉ có 3 tỷ tài sản. Nếu số vốn lưu động có thể đạt đến con số này, vậy tài sản thực của vị Hồ tổng này phải lên đến ít nhất 10 tỷ Nhân dân tệ.

"Thành phố S từ bao giờ lại xuất hiện một vị Hồ tổng giàu có như vậy? Cao Thần, không phải anh bị người ta lừa đấy chứ?"

"Không thể nào." Biểu cảm Cao Thần vô cùng thoải mái, anh mở nắp chén trà gốm sứ, thổi nhẹ cho bớt nóng: "Cô ấy vừa tặng một thư viện cho trường con gái tôi. Khuôn viên không hề nhỏ, phải bỏ ra ít nhất tám con số mới có thể mua nổi."

"Trường tiểu học của con gái anh, đó không phải là trường tiểu học cũ của con trai tôi sao? Con cái cô ấy cũng đi học ở đó à?"

"Hơn thế nữa," Cao Thần đảo mắt nhìn quanh phòng: "Anh đoán xem bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

"Không phải là biệt thự Ngọa Sơn chứ..."

Người ngồi bên cạnh Cao Thần là Vương cổ đông, anh ta trẻ tuổi hơn một chút, là người đầu tiên đoán ra.

Cao Thần gật đầu, còn bổ sung: "Hơn nữa, còn là biệt thự số 20."

Biệt thự Ngọa Sơn tổng cộng chỉ có 25 tòa. Không giống với những khu biệt thự khác do một cá nhân đứng ra phát triển, ở đây, từ căn số 21 đến 25 mới là những biệt thự đẳng cấp nhất.

Bắt đầu từ tòa 21, 5 tòa liên tiếp đều chiếm địa thế cao nhất trong khu biệt thự.

Về diện tích, vật liệu xây dựng và cách bài trí, chúng đều có giá trị gấp đôi so với 20 tòa biệt thự còn lại.

Giá cả đương nhiên cũng đắt gấp đôi.

Theo dự kiến của tập đoàn Cửu Long, 5 căn biệt thự này sẽ phải mất từ 5 đến 6 năm để tìm được chủ nhân.

Vậy mà Hồ Trân Trân lại là người đầu tiên đặt mua.

Vương cổ đông phải tặc lưỡi xuýt xoa: "Chỉ riêng căn biệt thự đã ngốn bao nhiêu tiền rồi! Vị Hồ tổng này đúng là giàu nứt đố đổ vách.”

Bình thường anh ta cũng tự nhận mình là một đại gia, nhưng mua căn nhà cấp bậc như biệt thự Ngọa Sơn cũng đau xót như cắt từng miếng thịt trên người, huống hồ, cô ấy còn chi hàng chục triệu cho các hoạt động từ thiện khác nữa chứ.

"Vị Hồ tổng này là nam hay nữ vậy? Có phải là người của thành phố S chúng ta không? Sao tôi chưa từng nghe tên bao giờ?”

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 35