Ông chủ cửa hàng đã nghe câu này quá nhiều lần rồi. Tình bạn bè thời thiếu niên của ông cũng đã sớm bị xóa nhòa trong những lời nói dối hết lần này đến lần khác của hắn.
"Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?" Ông chủ túm cổ áo người đàn ông lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Con gái cậu đã buộc phải bỏ học rồi, vợ cậu cũng vì muốn trả nợ cho cậu mà ngay cả nhà cửa cũng bán, bây giờ phải sống trong chuồng dê cậu có biết không? Con mẹ nó, cậu còn là con người không?"
Ông không kiềm chế được cơn tức giận: "Cậu nói cậu sẽ bỏ cờ bạc, nói rằng sẽ không vay nặng lãi nữa, kết quả thì sao, cả nhà cậu sắp bị cậu dồn vào đường cùng rồi!”
"Lão Tân đừng nóng giận, tôi quả thật không phải là một người tốt, nhưng lần này tôi thật sự biết lỗi rồi."
Người đàn ông vẫn đang nằm trên mặt đất thậm chí còn vỗ nhẹ lên lưng ông chủ cửa hàng, như thể muốn xoa dịu.
Trong khoảnh khắc đó, ông chủ cửa hàng gần như tin vào những gì hắn ta nói.
Nhưng những lời nói sau đó của người đàn ông đã như một cái tát thật mạnh vào mặt ông, dập tắt sự hy vọng cuối cùng.
"Anh trước tiên cứ tìm cách giữ chân người phụ nữ giàu có kia đi, đừng để cô ta chạy mất. Tôi thấy trên người đứa trẻ kia có đeo kim cương thật, người phụ nữ này còn giàu có hơn tôi tưởng. Bây giờ cứ moi tiền từ cô ta đi, xong anh lại cho tôi vay thêm một ít, việc này có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh đâu."
Từ lời nói đến vẻ mặt của hắn đều rất nghiêm túc, nếu ông không nghe thấy những nội dung động trời ấy.
Ông chủ cửa hàng nhìn vào mắt hắn ta với ánh mắt kinh hoàng.
Tham lam, tính toán, gian xảo...
Trong đôi mắt đó chỉ toàn những thứ ấy, không hề có chút cảm giác tội lỗi nào đối với bạn bè hay gia đình của mình.
Trái tim ông chủ cửa hàng ngay lúc này hoàn toàn nguội lạnh. Trong nháy mắt, ông chỉ có một ý nghĩ là phải đuổi người đàn ông này đi ngay lập tức, tuyệt đối không thể để hắn phá hỏng cơ hội buôn bán của mình.
Ông lại tung thêm một cái tát nữa.
Ông chủ là một người chuyên vận chuyển thủy sản lâu năm nên thân hình cũng rất cường tráng. Ông không hề nương tay tát người đàn ông kia một cái. Lý Hoa Ân lập tức ngã vật xuống đất, một chiếc răng văng ra ngoài, kèm theo chút bọt m.á.u tứa nơi khóe miệng.
Ông chủ cửa hàng chỉ tay ra ngoài cửa: "Cút! Cút ngay cho tôi! Tôi không có loại bạn bè như cậu! Ngay cả khách của tôi mà cậu cũng dám giở trò sao?”
"Lão Tân, anh..." Người đàn ông còn muốn giãy dụa, chưa kịp nói hết câu, ông chủ cửa hàng lại tát thêm một cái, nhưng lần này lại trượt mục tiêu, bàn tay giáng thẳng vào xương quai hàm.
“Cút! Cút ngay cho tôi!”
Người đàn ông sợ bị đánh tiếp, với khuôn mặt sưng húp, hắn vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng trước khi đi, hắn vẫn lẩm bẩm chửi rủa vài câu, ánh mắt không cam lòng.
"Chết tiệt, chẳng qua chỉ vài đồng tiền bẩn thỉu thôi mà, vì cái này mà lại đoạn tuyệt tình nghĩa bạn bè!"
Chủ cửa hàng nghe vậy liền vờ đuổi theo đánh hắn. Hắn ta ngay lập tức sợ hãi bỏ chạy mất.
Sau khi hít một hơi thật sâu, chủ cửa hàng mới lấy lại vẻ mặt bình thường, xoay người đối mặt với Hồ Trân Trân.