Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Hồ Trân Trân ngồi xổm xuống, nhìn Giang Thầm hỏi.
“Tiểu Thầm, con có muốn biết vì sao chú Trần lại buồn đến thế không?”
Giang Thầm ngoan ngoãn gật đầu.
Hồ Trân Trân mỉm cười dịu dàng, xòe bàn tay ra với cậu bé, “Hai mẹ con chúng ta sẽ cùng làm thám tử, giúp chú Trần và chú Lưu thoát khỏi nỗi buồn này nhé!”
Đôi mắt Giang Thầm lập tức sáng bừng, cậu bé vội vàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay ấm áp của Hồ Trân Trân.
“Dạ có ạ!”
Trên các diễn đàn mạng.
Video về sữa bò Bách Hoa vẫn chễm chệ trên bảng xếp hạng tìm kiếm nóng, câu chuyện vẫn gây xôn xao dư luận không ngớt.
Giới nhà giàu luôn là tâm điểm chú ý của cư dân mạng.
Dù là vì lý do gì, hễ thấy những tin tức "nóng" có liên quan đến giới thượng lưu, họ đều thích ghé vào xem cho bằng được.
Từ sự kiện bắt cóc gần đây đến lùm xùm về sữa Ba Con Bò, tất cả đều có liên quan đến Hồ Trân Trân. Dù không nhớ rõ chi tiết, cái tên này vẫn đủ khiến cư dân mạng quen tai.
Là một người phụ nữ quyền lực và giàu có, Hồ Trân Trân thực sự rất thần bí.
Tài khoản Weibo của cô chỉ có độc một bài đăng duy nhất, và trên các công cụ tìm kiếm cũng không hề có bất kỳ thông tin nào về cô.
Thế giới mạng biến đổi khôn lường từng ngày, theo lý mà nói, độ nổi tiếng của Hồ Trân Trân lẽ ra đã nguội lạnh từ lâu mới phải.
Tuy nhiên, vẫn có một vài hình ảnh không rõ nguồn gốc rò rỉ, ám chỉ thân thế, gia thế và lai lịch của Hồ Trân Trân vô cùng bí ẩn.
Con người vốn dĩ luôn thích nghe những chuyện phiếm giật gân.
Khi những câu chuyện phiếm này được thêu dệt một cách sinh động, chân thực, lại càng được úp mở, che giấu, sức hấp dẫn của chúng sẽ đạt đến cực điểm.
Những hình ảnh ít ỏi về cô nhanh chóng được cư dân mạng tải về lưu trữ trên các nền tảng đám mây. Thậm chí, có kẻ còn lợi dụng cơ hội này để bán "tài nguyên" độc quyền thu phí.
[Mọi người nghe tin gì chưa? Hồ Trân Trân thế mà lại là thành viên của một thế gia vọng tộc ẩn mình!]
Khi Ngô An nghe người ta kể về chuyện này, anh ta chỉ thấy hoang đường.
Thời đại nào rồi mà còn có cái gọi là gia tộc ẩn dật, quyền thế ngút trời nữa chứ?
“Anh đọc mấy cái tin tức tầm phào này ở đâu vậy? Thời đại nào rồi mà còn có người ở ẩn nữa chứ.”
Vị phụ huynh trước mặt cũng là một người cha, thấy Ngô An không tin, liền gửi vài tấm hình đến.
“Chúng ta không biết không có nghĩa là nó không tồn tại. Thời xưa không phải vẫn có những gia đình quyền quý được kế thừa hàng ngàn năm sao?”
Vị phụ huynh kia khó chịu nói, rồi chẳng thèm để ý đến Ngô An nữa.
Ngô An cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm đến người đối diện, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào mấy tấm hình đó.
“Nhà họ Hồ ở thành phố F đã được kế thừa qua năm đời, gần đây người thừa kế duy nhất của họ Hồ mới chuyển đến thành phố S.”
Ban đầu Ngô An không tin, nhưng những tấm ảnh này lại chân thật đến đáng sợ. Thậm chí cả thời điểm Hồ Trân Trân mua biệt thự Ngọa Sơn cũng được ghi rõ, khiến người khác không thể không tin tưởng và nghe theo.
Ngô An nhớ lại chuyện ngày hôm đó, trong lòng thầm hối hận.
Tại sao mình chỉ vì một chút tiền mà lại đắc tội với một người giàu có như thế chứ!
Cũng may là vị phụ huynh đó không để bụng, thậm chí còn dặn cấp dưới của cô ấy kết nối với anh ta. Trong số các phụ huynh đang ngồi đây, e là chỉ có Ngô An là có được cách liên lạc với thư ký hoặc trợ lý của Hồ Trân Trân mà thôi.
Coi như trong cái rủi có cái may.
Ngô An phấn chấn hẳn lên, quay đầu nhìn con gái mình, nói: “Cục cưng, không phải con không thích chơi với Đồng Soái sao? Từ giờ ba sẽ không ép con chơi với thằng bé nữa.”
Ngô Xảo nghe vậy, không khỏi vui mừng ra mặt.
Cũng không phải con bé ghét Đồng Soái, so với cậu bé cùng tuổi, Ngô Xảo càng ghét người ba nhúng tay vào mọi chuyện của mình hơn.
Con bé bĩu môi, trong đầu đã hình dung ra những lời tiếp theo của Ngô An. “Nói đi, ba muốn con chơi với ai?”
Ngô An cười càng tươi hơn, “Không hổ là cục cưng của ba, đoán đúng phóc rồi!”
Ngô Xảo lười biếng chẳng buồn nghe những lời nịnh nọt ấy của ba, dứt khoát không đáp lời.
“Là thằng bé họ Hồ… ở lớp bên cạnh con…” Ngô An khựng lại. “Không đúng, Hồ Trân Trân thì họ Hồ, nhưng con của cô ấy hình như lại không mang họ Hồ.”
Vì không biết tên của Giang Thầm, Ngô An dứt khoát nói: “Một thằng bé lớp hai, lớp ba gì đó, mẹ nó là Hồ Trân Trân. Nếu con gặp được nó ở trường thì chơi với nó nhiều hơn nhé.”
Ngô Xảo cúi đầu, khẽ đáp “Dạ” một tiếng.
Nhìn dáng vẻ này của con gái, Ngô An thừa biết con bé chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, chắc chắn sẽ chẳng thèm để tâm đến lời anh ta nói.
“Ba sẽ không hại con đâu, Xảo Xảo. Chuyện này con nhất định phải nghe lời ba. Nhà họ Hồ siêu giàu có đấy, nếu con có thể kết bạn thân với con trai của cô ấy, thì nửa đời sau của con…”
Ngô Xảo tai này lọt tai kia, căn bản chẳng nghe lọt lời nào.
Trong lòng con bé không khỏi oán trách: “Đáng ghét! Sớm biết ở nhà phải nghe ba lải nhải thế này, thì mình thà đi chợ với mẹ còn hơn.”
Hôm nay là Chủ Nhật, ngày mà bất cứ nhân viên văn phòng nào cũng mong đợi.
Nhưng Chủ nhiệm Chu hiển nhiên chẳng có tâm trạng nào để tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần cả.
Vài ngày trước, Vương Trường Hữu đã bị bắt vì tội bắt cóc.
Vụ án vẫn chưa được đưa ra xét xử, nhưng sau khi được trình báo cảnh sát, nó đã thu hút rất nhiều sự quan tâm và bàn tán trên mạng xã hội.
Suốt hai ngày nay, Chủ nhiệm Chu chẳng thể nào yên tâm làm việc được.
Đồng nghiệp xung quanh không ngừng bàn tán chuyện này, càng khiến thần kinh vốn đã nhạy cảm của ông ta phải chịu đựng sự tra tấn. Vì thế, suốt đêm ông ta chẳng thể nào chợp mắt.
Nếu Vương Trường Hữu khai ra ông ta, thì phải làm sao bây giờ?
Chủ nhiệm Chu cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Bây giờ ông ta sợ vào tù còn hơn cả mất việc.
Dù sao thì mất việc vẫn có thể tìm lại được. Còn nếu thật sự vào tù, ông ta sẽ bị thu hồi và hủy chứng chỉ sư phạm, khi đó toàn bộ tương lai của ông ta sẽ coi như đặt dấu chấm hết.