Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
"Sự cố này tuy chỉ là một tai nạn nhỏ, nhưng chúng tôi vẫn quyết định đứng ra chịu trách nhiệm trước công chúng, trọng thể gửi lời xin lỗi đến tất cả mọi người. Chúng tôi sẽ thu hồi toàn bộ sản phẩm sữa được sản xuất trong tháng 5 và tháng 6."
Giám đốc nhà máy còn cố tình bổ sung thêm một câu: "Mọi người đã uống loại sữa này cũng đừng quá lo lắng. Chất này vốn được dùng trong vỏ bánh bao, liều lượng nằm trong mức an toàn cho phép và sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe con người."
Hồ Trân Trân không đủ kiên nhẫn để nghe thêm những lời biện minh phía sau của bọn họ.
Cô tắt màn hình điện thoại: "Nước đi này cũng khá thông minh. Chủ động thừa nhận trước mặt công chúng ít nhất có thể giữ lại chút ít thiện cảm."
Hồ Trân Trân ban đầu chỉ muốn tố cáo họ.
Nhưng bây giờ xem ra chỉ tố cáo thôi thì không có tác dụng triệt để. Thương hiệu sữa Ba Con Bò này có lẽ vẫn sẽ tiếp tục tồn tại trên thị trường.
"Cứ chờ một chút đã. Đơn tố cáo đã được gửi đi rồi, biết đâu sau đó bọn họ sẽ bị xử phạt nghiêm khắc."
Sức người có hạn, Hồ Trân Trân vẫn muốn tập trung làm tốt chuyện sữa Bách Hoa của mình trước, để học sinh trường tiểu học Bắc Quan đều có thể yên tâm sử dụng sản phẩm.
Còn chuyện sữa Ba Con Bò, tự khắc sẽ có cơ quan chức năng hoặc những người có thẩm quyền khác lo liệu.
Hồ Trân Trân ban đầu đã nghĩ như vậy.
Nhưng khi cô nhấp vào nhóm WeChat và nhìn thấy vô số tin nhắn @tên Hồ Trân Trân trong nhóm, suy nghĩ của cô lập tức thay đổi hoàn toàn.
[Trương Tân Kiệt (Lớp 5/1): Hot search trên Weibo có thật không vậy? @Hồ Trân Trân (Lớp 2/3)]
[Trương Tân Kiệt (Lớp 5/1): Cô thực sự cướp đứa bé đi ư?]
Nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân khẽ biến mất. Sau khi lướt một lượt Weibo, cô mới vỡ lẽ mọi chuyện đang xảy ra.
Đứng đầu bảng tìm kiếm lúc này là một đoạn phỏng vấn gây chấn động.
Nhân vật chính không ai khác, chính là chị gái ruột của Giang Hoa – người mà Hồ Trân Trân cũng quen mặt.
Trên giường bệnh, bà ta trông hốc hác, gầy gò hơn hẳn lần Hồ Trân Trân gặp mặt trước đó.
Đối diện với ống kính phóng viên, bà ta bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
“ Đúng vậy, Hồ Trân Trân là vợ của em trai tôi. Hai người họ quen nhau qua mạng, rồi em trai tôi bất chấp mọi sự phản đối của gia đình, khăng khăng kết hôn với cô ta.”
“Chỉ vài ngày sau khi đăng ký kết hôn, em tôi đã gặp tai nạn rồi qua đời một cách đột ngột.”
“Em ấy để lại một đứa con trai duy nhất tên Giang Thầm. Đứa cháu trai tội nghiệp của tôi, trước nay vẫn sống cùng tôi, vậy mà lại bị Hồ Trân Trân ngang nhiên cướp đi mất.”
Lướt xuống khu vực bình luận, vô số cư dân mạng đã lao vào suy đoán và công kích.
[Thật không thể tin nổi, mẹ kế trực tiếp cướp đứa bé đi? Sợ là cô ta có thói quen tra tấn trẻ con mất, lo cho thằng bé quá!]
[Ai cũng phải cân nhắc cảm xúc của đứa trẻ chứ? Đừng lúc nào cũng làm theo ý mình, tự nhiên bị một người lạ hoắc mang đi, khác gì mua bán con người đâu chứ?]
[Mình có một suy nghĩ hơi đen tối: Liệu cô ta có phải vì gia sản của đứa bé mà mới kết hôn với người ba đã khuất không?]
[Tự nhiên thấy sống lưng lạnh toát, người chồng đó thật sự c.h.ế.t vì tai nạn ngoài ý muốn sao?]
Hàng ngàn bình luận kiểu này xuất hiện dày đặc.
Chỉ cần có "thủy quân" dẫn dắt, những cư dân mạng qua đường cũng dễ dàng hùa theo luồng suy nghĩ tiêu cực đó.
Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm ( có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “ làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ)
Tất nhiên, cũng có những người qua đường tỉnh táo không bị dư luận dẫn dắt, nhưng số lượng ít ỏi, nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển công kích.
Hồ Trân Trân đứng yên tại chỗ, không một chút nhúc nhích, đôi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.
Trần Khai đứng phía sau, nhận thấy có điều không ổn. Hắn khẽ liếc nhìn giao diện điện thoại của cô chủ, rồi cũng nhanh chóng lên Weibo tìm kiếm và thấy ngay tin tức đang đứng đầu bảng thịnh hành.
“Cô chủ, có cần tôi đi thuê đội ngũ “thủy quân” để dập tắt mấy tin đồn này không ạ?”
Hồ Trân Trân vẫn tập trung đọc bình luận, bình thản đáp: “Không cần. Người ta đã tung chiêu một cách lộ liễu như vậy, nếu chúng ta cũng chơi chiêu tương tự, chẳng phải là quá nhàm chán rồi sao?”
Cô quay người lại, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thản nhiên, đầy tự tin.
“Có người chịu khó bỏ tiền giúp chúng ta đẩy hot search, nếu không tận dụng triệt để, chẳng phải là quá lãng phí hay sao?”
“Cứ nhân cơ hội này, cho mọi người biết rõ ràng rằng Tiểu Thầm chỉ là con trai của riêng tôi, không còn bất kỳ liên quan nào đến cái nhà họ Giang chuyên đi 'hút máu' kia nữa.”
Nhìn nụ cười đầy tự tin của cô, Trần Khai cũng cảm thấy tâm tình mình dịu lại.
“Cô chủ, vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo đây ạ?”
Ngay từ lúc yêu cầu Giang Lâm cắt đứt quan hệ, Hồ Trân Trân đã lường trước việc bà ta sẽ lật lọng, thay đổi lời nói.
Chỉ riêng Giang Lâm thì không thể tạo ra một làn sóng dư luận lớn đến thế.
Kẻ đứng sau giật dây đã dần lộ diện một cách rõ ràng.
Hai cuộc phỏng vấn xuất hiện cùng một thời điểm? Sao mà trùng hợp đến vậy, Giang Lâm và thương hiệu sữa Ba Con Bò cùng nhau nhảy vọt lên top hot search.
“Cứ để mấy tin đồn này bùng lên thêm chút nữa đi.”
Nhân viên mát xa đã rời đi từ lâu, trong căn phòng giờ chỉ còn lại Hồ Trân Trân và Trần Khai.