Mời quý độc giả đón đọc phần tiếp theo của chương truyện.
“Đợi chuyện này lan truyền đến cao trào, chúng ta sẽ tung bằng chứng và tận dụng ngay sức nóng truyền thông để quảng bá cho sữa Bách Hoa.”
“Thế là tiết kiệm được một khoản chi phí quảng cáo không nhỏ rồi.”
Hồ Trân Trân vừa nói vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
“Tuy nhiên, cuộc họp phụ huynh phải tạm thời hoãn lại. Anh hẹn lại với hiệu trưởng là ba ngày sau. Tôi nghĩ đến lúc đó, sữa Bách Hoa sẽ cho ông ấy một câu trả lời thỏa đáng.”
Trần Khai vẫn còn chút lo lắng:
“Không cần phải giải thích với bên phụ huynh trước sao?”
“Không cần.” Hồ Trân Trân dứt khoát đáp, đặt điện thoại sang một bên. “Bây giờ nói nhiều cũng vô ích.”
“Cứ để cho bọn họ tự mình tìm ra sự thật đi.” Khóe môi cô cong lên đầy ẩn ý, an ủi Trần Khai vẫn đang đứng ngồi không yên: “Không chừng đến lúc đó bọn họ còn phải đến xin lỗi tôi đấy chứ.”
Vài phút sau, Hồ Trân Trân nhìn thấy Giang Thầm đứng trước cửa phòng, vẻ mặt non nớt, đáng thương hiện rõ trên khuôn mặt. Trong lòng cô dấy lên chút ý muốn giải thích rõ ràng với cậu bé sớm hơn một chút.
Trẻ em ngày nay tiếp cận internet từ rất sớm. Hồ Trân Trân cũng mua cho Giang Thầm một chiếc điện thoại di động, dùng để liên lạc với các bạn cùng lớp.
Chắc là cậu đã thấy mấy tin tức trên top tìm kiếm rồi.
“Tiểu Thầm, con đã thấy chuyện trên mạng rồi sao?”
Giang Thầm gật đầu, chủ động đến gần nắm tay Hồ Trân Trân, an ủi cô: “Mẹ đối xử với con rất tốt, con không muốn đi theo bác.”
Dạo gần đây cậu đã nói nhiều hơn, nhưng gặp phải loại chuyện này, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.
Hồ Trân Trân xoa đầu cậu: “Mẹ biết mà.”
Giang Thầm hơi lo lắng, ngẩng đầu lên nói: “Bọn họ không biết đâu. Con sẽ giải thích cho bọn họ!”
Cậu bé sốt ruột nên nói là làm luôn, cắm mặt vào màn hình điện thoại, lạch cạch gõ gõ.
Nhìn vẻ nghiêm túc của cậu bé, Hồ Trân Trân không khỏi bật cười vì đáng yêu, cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đầy đặn của Giang Thầm.
Giang Thầm lần đầu tiên từ chối sự thân mật của Hồ Trân Trân, nghiêm túc đẩy tay cô ra: “Mẹ, Tiểu Thầm đang làm chính sự đấy!”
Được rồi!
Hồ Trân Trân tiếc nuối buông tay, bất lực nhìn cậu bé.
“Vậy thì việc giải thích nhờ Tiểu Thầm cả đấy nhé.”
Giang Thầm nghiêm túc “Vâng” một tiếng, sau đó hiên ngang trở về phòng riêng.
Hồ Trân Trân nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Hay là mua chút thủy quân đi? Nếu để Tiểu Thầm một mình xoay sở thì vất vả và đáng thương quá.”
Hai ngày nay Vương Trường Hữu rất đắc ý.
Sau khi tham gia buổi phỏng vấn cùng giám đốc nhà máy, gã ngẩng cao đầu, thậm chí còn hất mặt với các lãnh đạo cấp trung. Cấp trên còn hứa sẽ thăng chức cho gã.
Đến kỳ đánh giá cuối năm, gã nhất định sẽ được thăng chức.
Đây hoàn toàn là món hời không tưởng.
Gã không ngờ chỉ cần ba hoa vài câu phụ họa cho vị giám đốc kia trong buổi phỏng vấn mà lại thu về món lợi lớn đến vậy.
Đột nhiên, gã cảm thấy ông giám đốc nhà máy lắm lời, kén cá chọn canh cũng không đến nỗi tệ.
Vị giám đốc nhà máy cũng vì thế mà có cái nhìn khác về Vương Trường Hữu. Thỉnh thoảng lại đến tìm gã nói chuyện, dò hỏi về chuyện tố cáo.
Chủ nhiệm Chu không gọi điện thoại lại cho gã nữa, Vương Trường Hữu cũng chẳng biết có tình hình gì mới, nên mỗi lần giám đốc nhà máy đến hỏi, gã lại khoe khoang rằng kẻ tố cáo đã khiếp vía rồi.
Trải qua hai ngày yên bình, Vương Trường Hữu dường như đang tự ru ngủ bản thân.
Trong tiềm thức, gã cũng cho rằng người tố cáo đã thực sự sợ hãi.
Sau khi đoạn phỏng vấn leo lên top xu hướng tìm kiếm, tối đó Vương Trường Hữu chìm trong mộng đẹp, anh ta cứ đinh ninh rằng trụ sở chính đã nhận ra tài năng của mình, rồi sẽ cất nhắc anh ta lên làm giám đốc.
"Trưởng phòng Vương, giám đốc nhà máy gọi anh kìa!"
Nghe vậy, Vương Trường Hữu không khỏi mừng thầm. Chẳng lẽ vận may đã đến thật rồi sao? Lãnh đạo cấp cao thực sự đã để mắt tới anh? Hay là lời thăng chức sắp được công bố? Anh ta hăm hở đi bộ đến văn phòng giám đốc nhà máy.
Vừa đặt chân vào, một cái gạt tàn bay sượt qua tai, vỡ tan tành ngay dưới chân anh.
Tiếng thủy tinh vỡ choang tai, đập nát giấc mơ ngọt ngào của Vương Trường Hữu. Tim anh ta đập thình thịch vì hoảng hốt, sau đó nở một nụ cười gượng gạo, rồi dè dặt mở miệng hỏi:
"Giám đốc, có chuyện gì vậy? Sao ngài lại tức giận đến thế?”
"Cậu còn mặt mũi nhắc đến chuyện này sao? Cậu nói chỉ cần chúng ta chủ động xin lỗi thì dư luận sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ mọi chuyện ồn ào đến mức này, làm sao mà còn xoay sở được nữa đây?”
Vẻ mặt của giám đốc nhà máy đã trở nên tệ hại, không còn giữ được vẻ ung dung như hai ngày trước. Hai tay ông ta run lên vì tức giận, đi đi lại lại trong văn phòng.
Trái tim Vương Trường Hữu đập thình thịch, linh cảm một điềm chẳng lành. Giám đốc nhà máy không nói thêm lời nào, anh ta chỉ biết vội vã rút điện thoại, lướt mạng xem.
Sau khi nhìn thấy tất cả, trái tim anh ta như đóng băng.