Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 57

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Các bình luận của dư luận viên đã bị đè xuống. Dưới trang chủ chính thức của thương hiệu sữa Ba Con Bò đều là những bình luận phản đối kịch liệt.

[Sử dụng propylene glycol là phạm luật, chỉ một lời xin lỗi suông mà có thể xí xóa mọi chuyện sao?!]

[Nói là nhân viên làm sai, ai mà biết được thực hư thế nào.]

[Trước đây tôi từng làm việc trong nhà máy sữa Ba Con Bò, từ đó về sau không bao giờ uống sữa nữa. Tôi khuyên mọi người nên hạn chế dùng.]

Vương Trường Hữu càng đọc, trái tim càng nguội lạnh.

"Giám đốc, ngài yên tâm, để tôi đi thuê thêm mấy đứa dư luận viên, chắc chắn sẽ dìm được vụ này xuống thôi.”

"Cậu? Cậu lấy cái gì để dìm xuống? Trụ sở chính đã gọi điện cho tôi còn hỏi tôi sao lại tiết lộ chuyện trong sữa có propylene glycol.”

Giám đốc nhà máy tức giận đến đỏ mắt: "Nếu không phải tại cậu tự mình nói ra, thì làm gì có ai biết? Cái lá thư tố cáo kia cũng đã êm đẹp biến mất không một dấu vết rồi!”

Vương Trường Hữu ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng: "Sao có thể...?”

"Sao không thể? Nếu không phải tại cậu bảo tôi làm như thế, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như này. Bức thư tố cáo cũng đã được xử lý trong im lặng rồi còn gì.”

" Nhưng cô ta thực sự rất giàu có, cô ta …”

Giám đốc nhà máy thẳng thừng ngắt lời: "Thôi đi Tiểu Vương. Cậu thu dọn đồ đạc rồi về đi. Tôi thấy cậu ở vị trí cao quá lâu rồi, làm việc cũng ngày càng kiêu ngạo, chẳng còn biết suy nghĩ trước sau. Ra ngoài mà tự mình học hỏi thêm đi rồi hãy trở về.”

Vương Trường Hữu nghe thấy vậy thì c.h.ế.t lặng.

"Đừng mà giám đốc, ngài cho tôi một cơ hội nữa đi, chuyện này tôi nhất định sẽ giải quyết. Ngài tin tôi đi, tôi bây giờ sẽ đi hỏi người ở bên trường học cho rõ ràng.”

"Đừng nói nữa.” Giám đốc nhà máy không kiên nhẫn xua tay: "Cậu đi đi, đến nhà máy ở khu Hạ Sa mà huấn luyện hai năm đi. Bao giờ thành phố có vị trí trống phù hợp, tôi sẽ điều cậu về.”

Khu Hạ Sa, đó là nơi nghèo nàn, hẻo lánh nhất của thành phố S.

Vương Trường Hữu, kẻ mà một giây trước còn đang bay bổng trong giấc mộng thăng quan tiến chức, làm sao có thể cam tâm chấp nhận bị điều đến một xó xỉnh xa xôi, hẻo lánh như vậy chứ!

"Giám đốc, tôi thật sự có thể làm được! Sếp hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ xoay chuyển tình thế tiêu cực của Sữa Ba Con Bò trên Internet!”

Sáng nay, giám đốc nhà máy vừa bị người của trụ sở chính xả một trận ra trò, sau khi nghe Vương Trường Hữu nài nỉ, trong lòng cuối cùng cũng thấy dễ chịu đôi chút: "Cậu thật sự có cách sao?”

"Vậy thì tôi tin cậu thêm một lần. Thời gian gấp gáp, cậu chỉ có hai ngày. Nếu không xoay chuyển được mọi chuyện thì chuẩn bị đi làm ở khu Hạ Sa đi.”

Vương Trường Hữu cũng không nhớ rõ mình đã đi ra khỏi văn phòng giám đốc nhà máy như thế nào.

Dọc đường đi, những người khác chào hỏi, nhưng anh ta chỉ cảm thấy mấy người đó như đang cầm d.a.o đ.â.m chọc vào người mình, dường như tất cả đều đang nhìn anh ta với ánh mắt chế giễu.

Vương Trường Hữu trốn vào một góc, gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Chu.

"Chủ nhiệm Chu, không phải cậu nói là vị phụ huynh của học sinh đó rất giàu hay sao?”

Anh ta vừa mở miệng đã lập tức hỏi vặn, Chủ nhiệm Chu nghe vậy thì trả lời: " Đúng vậy, cô ta thực sự rất giàu.”

"Giàu cái cóc khô!” Vương Trường Hữu không nén được một câu chửi thề, sau đó liếc mắt nhìn quanh, hạ thấp giọng nói, tiến vào một góc khuất hơn.

"Nếu thật sự có tiền như vậy, sao cô ta không gửi thư tố cáo lên cấp trên?"

"Nếu cô ta thật sự có tiền, sao cô ta không gây rắc rối cho Sữa Ba Con Bò?”

Chủ nhiệm Chu nghe đến đây thì mí mắt giật thon thót, nặn ra một nụ cười gượng: "Chuyện này thì làm sao tôi biết được? Nhưng những chuyện tôi nói với anh đều là sự thật, cô ta đúng là đã quyên góp cho trường một tòa thư viện, tòa nhà đó ít nhất cũng 30 triệu tệ.”

"Hơn nữa, tôi nói cho anh cũng không phải bảo anh đi đối phó với cô ta, tôi chỉ nói là chuyện cô ta muốn thay đổi nguồn sữa ở trường thôi.”

Vương Trường Hữu càng nghe càng tức giận: "Sao nào, bây giờ muốn phủi tay sao? Hai chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cậu đừng có ngây thơ như vậy nữa. Cậu nghĩ số tiền đó dễ dàng nuốt trôi đến thế à?”

Trái tim Chủ nhiệm Chu lập tức bị siết chặt.

Nếu như Vương Trường Hữu dám liều lĩnh, đem chuyện ăn bớt này tiết lộ ra ngoài, vậy chức chủ nhiệm của hắn có lẽ cũng không còn.

"Anh Vương, có chuyện gì từ từ nói, anh đừng nóng giận.”

Hắn vội vàng trấn an cảm xúc của Vương Trường Hữu: "Sữa Ba Con Bò xảy ra chuyện gì sao? Tôi thấy anh rất sốt ruột, nếu tôi có thể giúp được gì nhất định sẽ giúp.”

Vương Trường Hữu chính là chờ câu nói này.

"Video xin lỗi của Sữa Ba Con Bò ngày hôm qua chắc cậu cũng xem rồi. Tôi nghĩ là có kẻ đã thuê đội ngũ seeding để bôi nhọ, ai sẽ là người làm điều đấy?”

Chủ nhiệm Chu trong lòng thầm nghĩ, làm sao hắn biết được chứ?

Nhưng ngoài miệng còn phải giả lả hỏi: "Liệu có phải là đối thủ cạnh tranh không?"

"Không phải", Vương Trường Hữu nói vô cùng chắc chắn: "Chắc chắn là vị phụ huynh đã tố cáo đó."

Chủ nhiệm Chu muốn hỏi anh ta có bằng chứng hay không? Nhưng nghĩ đến Vương Trường Hữu đang rất nóng nảy, hỏi như vậy nhỡ đâu khiến anh ta tức giận, giận cá c.h.é.m thớt: "Vậy thì anh muốn tôi làm gì?”

"Chuyện này... cậu không cần biết?" Giọng cười hiểm độc của Vương Trường Hữu truyền qua điện thoại di động: "Cậu chỉ cần cho tôi biết tất cả thông tin của học sinh đó, không cần bận tâm đến chuyện khác.”

Chủ nhiệm Chu nghe vậy thì lập tức hoảng hốt.

"Anh... anh muốn làm gì đứa học sinh đó, anh Vương, anh đừng nói sẽ làm chuyện phạm pháp đấy nhé?”

" Tôi đã nói không cần cậu quan tâm." Vương Trường Hữu khó chịu đáp: "Cậu yên tâm, mục đích của tôi chỉ là khiến vị phụ huynh kia phải im miệng, tôi sẽ không làm gì đứa trẻ cả.”

Chủ nhiệm Chu bán tín bán nghi.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 57