Hồ Trân Trân đứng về phía Giang Thầm, từ tận đáy lòng mắng chửi Giang Hoa một trận.
Bây giờ cô là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, Hồ Trân Trân nhìn Giang Hoa cực kỳ chướng mắt, vậy nên khung ảnh vốn đã vỡ nát cô cũng không có ý định thay mới. Cô chỉ tiện tay xé một đoạn băng dính dán lại, đặt lên bàn thờ cho xong chuyện.
"Được rồi, chúng ta đưa ba về nhé, Tiểu Thầm làm tốt lắm!"
Giang Thầm nhìn bức ảnh thờ bị gió thổi lay động, không đáp lời.
Giọng điệu của người mẹ kế này thật lạ lùng, cứ như mấy nhân vật ngốc nghếch trong phim vậy. Ngay cả giáo viên mẫu giáo cũng chưa từng nói chuyện với cậu như thế.
Giang Thầm khẽ cựa quậy mũi chân.
Trước linh đường, một chậu than nhỏ vẫn còn âm ỉ, tàn tro của tiền giấy cháy dở đỏ rực.
Thấy vậy, Hồ Trân Trân liền khẽ kéo Giang Thầm lùi ra xa một chút.
Trẻ con vốn không thể lường trước được nguy hiểm, rất dễ bỏ qua những mối đe dọa tiềm ẩn như thế này. Hồ Trân Trân từng thấy một đứa bé bị bỏng nặng vì chạm vào ống pô xe máy, cô không muốn bảo bối Thần Tài của mình gặp bất kỳ tổn hại nào.
Đặt Giang Thầm ngồi xuống ghế, Hồ Trân Trân mới thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao của cậu.
Có lẽ do sáng chưa kịp rửa mặt, giờ lại bị hơi nóng từ chậu than bốc lên phả vào, khiến da mặt cậu bé hơi ửng đỏ và có chút khó chịu.
Cậu bé vốn đã gầy gò, nay khuôn mặt lại càng thêm đáng thương.
Dù vừa nhận được cơ hội rút thăm trúng thưởng đầy phấn khích, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao, đáng thương của Giang Thầm, niềm vui trong lòng Hồ Trân Trân bỗng dịu lại, thay vào đó là một sự trìu mến khó tả.
"Con ngồi đây chờ mẹ một lát, mẹ đi lấy nước cho con nhé."
Ở những nơi như nhà tang lễ, phòng cháy chữa cháy luôn được chú trọng, nên tìm một ít nước sạch cũng không phải chuyện khó.
Cũng may đang là mùa hè, rửa mặt thì nước lạnh hay nước ấm đều được.
Cô mang nước đến, nhưng Giang Thầm không cho cô rửa giúp mà tự mình vốc nước lên mặt, rửa sạch sẽ.
Sau đó, Hồ Trân Trân đưa cho cậu một chiếc khăn giấy sạch, rồi bóp một chút kem dưỡng ẩm ra tay, ý bảo cậu thoa lên mặt trước.
Hai đốm kem dưỡng trắng xóa điểm trên má Giang Thầm, trông cứ như cậu bé đang tập đánh má hồng vậy.
Nhưng cậu bé nào biết cách thoa kem, chỉ dùng hai ngón tay vo ve vẽ vài vòng tròn nhỏ trên xương gò má.
Hồ Trân Trân không nhịn được bật cười.
"Tiểu Thầm, con phải thoa vòng tròn lớn hơn một chút, kem phải được bôi đều khắp mặt chứ."
Khuôn mặt Giang Thầm lập tức đỏ bừng lên, hệt như một quả cà chua nhỏ chín mọng. Cậu bé khẽ gật đầu, lí nhí đáp: "Dạ, con biết rồi ạ.”
Người mẹ kế này đúng là nói nhiều thật!
Nhận ra sự ngượng ngùng của cậu bé, Hồ Trân Trân tinh ý quay mặt đi, không nhìn nữa.
Nhưng khóe môi cô vẫn cứ cong lên, không sao hạ xuống được.
Cô chuyển sự chú ý sang quả Trứng Vàng, nhìn thấy dòng chữ "Số lượt rút thăm: x1", trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nôn nao, háo hức.
Hãy tận dụng cơ hội để rút thăm may mắn!
[Trứng Vàng nhỏ, tao có thể xem trước danh sách giải thưởng không?]
Trứng Vàng nhỏ nghe thấy Hồ Trân Trân gọi tên, đôi mắt to tròn lập tức mở ra: [Có thể xem giải thưởng, danh sách đã được hiển thị cho quý ngài.]
Trước mắt Hồ Trân Trân, một màn hình ảo thu nhỏ hiện lên, hiển thị toàn bộ là các tòa nhà kiến trúc.
Hệ thống ân cần giải thích: [Nhóm phần thưởng sẽ được cập nhật dựa trên giá trị tài sản mà ngài sở hữu. Tài sản càng cao, phần thưởng càng giá trị!]
Bên cạnh mỗi tòa nhà trên màn hình thu nhỏ đều có chú thích giúp Hồ Trân Trân biết được mục đích sử dụng của chúng.
"Tiệm cắt tóc à? Lại có cả loại này sao?" Cô cứ tưởng đó phải là một tòa nhà dân cư cơ chứ.
"Hả?"
Giang Thầm ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Trân Trân, đôi mắt tròn xoe: "Mẹ muốn đưa con đi cắt tóc sao?”
Lúc này Hồ Trân Trân mới giật mình nhận ra mình đã vô tình lỡ lời.
Cô cúi xuống nhìn mái tóc lòa xòa đã che khuất đôi mắt của Giang Thầm, rồi thuận miệng nói: " Đúng vậy, hai ngày nay mẹ rảnh, mẹ sẽ đưa con đi cắt tóc một thể, được không nào?"
Trong lúc nói chuyện, Hồ Trân Trân cũng tiện tay nhấn nút quay số trúng thưởng.
Hệ thống chu đáo còn hiển thị một bàn xoay khổng lồ, kèm theo hiệu ứng âm thanh "lạch cạch... lạch cạch...", khiến Hồ Trân Trân không khỏi dâng trào cảm giác nín thở, hồi hộp.
Vòng quay còn chưa kịp dừng hẳn, Giang Thầm đã khẽ kéo góc áo cô.
Hồ Trân Trân nhìn sang, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé thoáng do dự: "Có chuyện gì vậy?"
"Con… Con đã tám tuổi rồi, năm nay lên lớp hai."
Vì thế, mẹ kế chỉ cần nuôi cậu vài năm, sau này cậu có thể tự kiếm tiền để báo đáp cô.
Dù cô có vẻ hơi “khùng”, thậm chí sáng nay còn tát cậu một cái, nhưng đối với Giang Thầm, cô vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Miễn là cô bằng lòng chăm sóc cậu vài năm.
Giang Thầm thầm nghĩ, sau này cậu nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ kế chữa bệnh.
Lúc đầu, Hồ Trân Trân không hiểu ý cậu lắm: "Mẹ biết mà, Tiểu Thầm năm nay mới học lớp hai, mấy ngày nay xin nghỉ học..."
Nói đến đó, cô chợt bừng tỉnh.
Giang Thầm đã tám tuổi, vậy mà thái độ và giọng điệu vừa rồi của cô lại hoàn toàn bắt chước kiểu giáo viên mầm non.
Cụ thể hơn, cái giọng dỗ dành ngọt xớt ấy chỉ phù hợp với những đứa trẻ dưới năm tuổi. Một đứa trẻ tám tuổi như Giang Thầm hẳn phải thấy cô rất kỳ cục.
Nhận ra điều này, nụ cười hiền lành của Hồ Trân Trân bỗng cứng đờ.
Đúng lúc đó, vòng quay may mắn cũng dừng lại, hệ thống phát ra âm thanh hoan hô: [Chúc mừng ký chủ đã rút được một căn biệt thự xa hoa! Đạt được danh hiệu: "Người mẹ hào phóng nhất trong nhà tang lễ". Ngài có muốn treo danh hiệu này không?]
[Không!] Nụ cười trên môi Hồ Trân Trân tắt hẳn.
Ai lại muốn khoe khoang hay xưng vương xưng bá ở cái nơi nhà tang lễ này chứ!