Một phút sau, trên người Hồ Trân Trân tỏa ra một mùi hương thanh khiết, thoang thoảng.
Cái danh hiệu này đúng là khó nghe muốn chết, cô không thể tin nổi đây lại là phần thưởng mà nhiệm vụ chính đưa ra.
Nhưng nhìn thấy 7 ngày còn sống đã tăng lên thành 3 tháng, Hồ Trân Trân nhanh chóng chấp nhận cái danh hiệu “kỳ lạ” này.
Dù sao thì, ngoài cô ra, cũng chẳng ai nhìn thấy nó.
Hồ Trân Trân mỉm cười: "Tang lễ đã kết thúc rồi, lát nữa người ta sẽ dọn dẹp nơi này. Tiểu Thầm về nhà với mẹ đi."
Thật ra bây giờ chưa phải lúc nên rời đi, nhưng Hồ Trân Trân thật sự quá nóng lòng muốn biết căn biệt thự mới của cô trông như thế nào.
Cô chìa tay về phía Giang Thầm.
Giang Thầm do dự vài giây, rồi mới đặt bàn tay nhỏ lên, nắm lấy ngón trỏ của cô.
Hai ngày nay cậu bé đều sống ở nhà bác, chị họ đã bắt đầu tỏ vẻ chán ghét, hơn nữa ba cậu cũng không đưa tiền cho bác, Giang Thầm cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giang Hoa từng hứa sau khi kết hôn sẽ đến đón cậu.
Nhưng không ngờ rằng, đúng ngày ông ta nhận giấy chứng nhận kết hôn thì qua đời. Vị bác này ngại chuyện đó nên không lập tức đuổi cậu đi, nhưng Giang Thầm rất nhạy cảm, cậu đã sớm nhận ra gia đình bác không hề chào đón mình.
Đi cùng Hồ Trân Trân, ít nhất cũng có thể khiến gia đình bác cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Đi thôi."
Chỉ trong chốc lát, Hồ Trân Trân lại quên mất lời nhắc nhở vừa rồi của Giang Thầm, vô thức dùng cái giọng điệu ngọt ngào dỗ trẻ con.
Giang Thầm cũng không sửa lại nữa, chỉ rảo bước nhanh từng bước nhỏ.
"Chờ một chút!"
Ngay khi Hồ Trân Trân vừa dắt Giang Thầm ra khỏi cửa nhà tang lễ, đã bị một người phụ nữ đang mải mê đếm tiền trong sân gọi giật lại.
"Em dâu, em về sớm như vậy, không hay đâu."
Bà ta xị mặt xuống, giống như Hồ Trân Trân nợ tiền bà ta vậy, ngay cả lúc nói chuyện cũng không thèm nhìn thẳng vào mắt người khác.
Vừa nghe cách xưng hô, Hồ Trân Trân lập tức biết đây là ai.
Chị gái duy nhất của Giang Hoa, cũng là người thân ruột thịt ít ỏi còn lại của Giang Thầm.
Tuy nói là người thân ruột thịt duy nhất, nhưng trước đống tiền thì tình thân cũng hóa hư không.
Hồ Trân Trân nhớ rõ trong cốt truyện, sau khi Giang Thầm bị mẹ kế đánh đập, mắng mỏ, cậu từng muốn trở về nhà bác ở, kết quả người bác ruột này chỉ nhận 500 tệ từ mẹ kế, liền tự tay dẫn thằng bé quay về.
Hiện tại, Giang Thầm đã là con trai của cô, Hồ Trân Trân đương nhiên đứng về phía cậu, không thể nào tỏ thái độ tốt với Giang Lâm.
"Thế nào? Bà tính giữ tôi lại à?”
Giang Lâm lúc này mới nhìn thẳng vào cô. Thấy sắc mặt Hồ Trân Trân, bà ta nhất thời kinh ngạc.
Vừa nãy còn khóc lóc thảm thiết, sao giờ lại tươi rói thế kia? Chẳng lẽ tình cảm với Giang Hoa chỉ cần khóc một trận là tan biến hết rồi sao?
Bàn tay đang nắm chặt phong bì tiền của bà ta bỗng siết chặt hơn.
"Sao có thể chứ, tôi chỉ là chị dâu, lo lắng cho cô một chút thôi mà."
Giọng điệu Giang Lâm lập tức thay đổi, không còn cái vẻ muốn dạy dỗ cô như trước.
Hồ Trân Trân liếc mắt một cái đã nhận ra bàn tay bà ta đang siết chặt phong bì tiền, đương nhiên hiểu bà ta đang lo lắng điều gì. Cô bật cười chế giễu.
"Giang Hoa đã chết. Nếu chị thật sự coi tôi là người một nhà, vậy thì đem hết tiền phúng điếu của khách hôm nay đưa cho tôi đi."
Câu nói này chẳng khác nào đ.â.m một nhát d.a.o thẳng vào tim Giang Lâm.
Bà ta lập tức nhét số tiền đang cầm vào trong ngực, vội vàng cãi lại: "Không được! Khách khứa hôm nay đều là họ hàng thân thích nhà họ Giang chúng tôi, không liên quan gì đến cô."
Hồ Trân Trân sớm đoán được phản ứng của bà ta, liền tiếp lời: "Vậy chị cũng đừng giả vờ thân thiết nói những lời này với tôi. Tôi và Giang Hoa ngay cả một ngày làm vợ chồng cũng không có, sau này chúng ta cũng chẳng còn quan hệ gì."
Giang Lâm bị lời nói của cô chọc tức, gằn giọng: "Cho dù cô nói thế nào, số tiền này tôi cũng sẽ không đưa cho cô."