Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện!
Giang Thầm lập tức lo lắng. Cậu bé hiểu rõ tính cách của bác mình, bình thường cậu ở nhà bác, chỉ cần ăn thêm hai miếng rau hay bát cơm trắng, bác ấy cũng sẽ tuôn ra những lời cay nghiệt.
Mẹ kế muốn lấy tiền từ tay bác, lỡ đâu mẹ bị bác đánh thì sao?
Một mình bác cũng có thể đánh thắng hai người như mẹ kế cô.
Giang Thầm kéo góc áo của Hồ Trân Trân, định khuyên cô đừng lấy số tiền này nữa.
Vốn dĩ bác ấy đã có tính khí thất thường rồi, không may bị đánh trúng đầu, bệnh cũ tái phát thì thật là toang!
Hồ Trân Trân nhận thấy động tác kéo áo của cậu, hiểu rằng cậu bé đang sợ hãi, bèn chủ động hạ giọng.
Dù sao cô cũng không thật sự muốn lấy số tiền đó, chỉ là thấy Giang Lâm quá chướng mắt mà thôi.
"Không cho thì thôi, chị cứ giữ lấy mà tiêu."
Nghe vậy, Giang Thầm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Trân Trân dắt Giang Thầm định rời đi. Động tác này cuối cùng cũng khiến Giang Lâm để ý tới cậu bé.
Giang Lâm đảo mắt, nhận ra Hồ Trân Trân có ý định mang Giang Thầm đi. Bà ta lập tức "thuận nước đẩy thuyền", mượn cớ kiếm lời.
"Mặc kệ cô và Giang Hoa có làm vợ chồng ngày nào hay không, nhưng hai người đã đăng ký kết hôn rồi! Trên pháp luật, Giang Thầm chính là con của cô. Lúc trước Giang Hoa vứt thằng bé ở nhà tôi, ở lại cả tháng trời mà không đưa một đồng tiền ăn tiền ở nào. Bây giờ cô là mẹ nó, khoản tiền này cô phải trả lại cho tôi."
Tiền khách phúng điếu đám tang chồng cô thì nhất quyết không chịu đưa, vậy mà giờ lại há miệng đòi tiền sinh hoạt.
Hồ Trân Trân khẽ nở một nụ cười, trong đầu cô nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.
"Vậy thế này đi, bây giờ tôi đưa cho chị một khoản tiền. Đổi lại, chị hãy viết giấy cắt đứt mọi quan hệ với Giang Thầm. Sau này, thằng bé không còn là cháu trai nhà các người nữa, chỉ là con trai của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Giang các người."
Hai mắt Giang Lâm lập tức sáng rực lên.
"Cô nói rồi đó nhé! Không được nuốt lời đâu đấy!"
Bà ta lập tức đứng bật dậy, lấy điện thoại ra, mở ngay ứng dụng máy tính và bắt đầu tính toán xoành xoạch.
"Đồ ăn một tháng ít nhất cũng phải 1000 tệ, chưa kể tiền thịt thì chắc chắn cũng phải 1500. Bộ khăn trải giường Giang Thầm dùng đều là tôi mua cho nó, tính rẻ cho cô cũng phải 500 tệ. Nó ngủ ở đây một tháng, tiền ăn với tiền ở tôi cũng không đòi nhiều, chỉ cần trả theo tiền thuê nhà bình thường thôi, 2000 là đủ rồi..."
Hồ Trân Trân cảm nhận được bàn tay Giang Thầm khẽ run rẩy, cô cụp mắt nhìn xuống, thấy gương mặt cậu bé tái nhợt.
Ngay cả người lớn cũng thấy khó chịu, huống hồ Giang Thầm chỉ là một đứa trẻ con?
Cậu bé bây giờ chính là Thần Tài của Hồ Trân Trân, lỡ cậu bé buồn bực, độ ưa thích mà giảm thì gay!
Lông mày cô khẽ nhíu lại, mở miệng cắt ngang màn tính toán vụn vặt của Giang Lâm.
"Thôi được rồi, cứ tính theo mức cao nhất đi. Thằng bé cũng đã làm phiền chị không ít những năm gần đây, cứ coi như đó là khoản bồi thường, 50.000 tệ có đủ hay không?"
Giang Lâm kể lể nửa ngày trời cũng không thể nâng số tiền lên đến 10.000 tệ. Hồ Trân Trân vừa mở miệng đã "phán" 50.000 tệ, bà ta nào dám không đồng ý?
Bà ta cười toe toét đến lộ cả nướu răng: "Đủ rồi, 50.000 thì 50.000! Khi nào thì ký giấy?"
Giang Thầm ngơ ngác nhìn người bác tham lam, phát hiện Giang Lâm chẳng thèm liếc cậu lấy một cái. Cậu bé lại ngẩng đầu nhìn Hồ Trân Trân, ánh mắt đầy hoang mang.
Cậu bé đã biết đi học và học cách đếm tiền.
50.000 là một con số khổng lồ trong thế giới của cậu.
Khoảnh khắc Giang Thầm nghe được 50.000 nhân dân tệ, cậu không cảm thấy buồn về thái độ của bác mình, mà là hoàn toàn sững sờ.
Cậu có thực sự đáng giá 50.000 tệ sao?
Mẹ kế bỏ ra 50.000 tệ để "mua" cậu, rốt cuộc là có mục đích gì?
Hơn nữa, người mẹ kế của cậu còn giàu có hơn cậu tưởng tượng, dì ấy có tiền đến vậy, sao lại không chữa bệnh tâm thần chứ?
Mặc dù Giang Thầm hiểu chuyện sớm, nhưng loại vấn đề phức tạp này, cậu không thể nào hiểu nổi.
Phản ứng duy nhất của cậu là nắm chặt lấy ngón tay cái của Hồ Trân Trân.
Như cố níu lấy cọng rơm cuối cùng.
Hồ Trân Trân cảm nhận được lực siết, trong lòng âm thầm tự hào.
Xem ra sức hút của cô cũng không tệ, chỉ trong một thời gian ngắn mà đứa trẻ đã bắt đầu ỷ lại, phụ thuộc vào mình như vậy rồi.
"Ngay bây giờ đi, chị viết giấy cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản ngay lập tức."
Cô ta dứt khoát đến mức khiến Giang Lâm không khỏi sinh nghi.
"50.000 tệ này, một khi đã đưa cho tôi rồi thì chính là của tôi. Sau này cô đừng hòng nghĩ đến chuyện đòi lại!"