Mời quý độc giả kéo xuống để đọc tiếp toàn bộ chương truyện!
Vương Trường Hữu còn đang đắm chìm trong giấc mơ thành công sự nghiệp.
Anh ta và Giang Lâm đang canh giữ ở cửa phòng khách, còn Giang Thầm thì bị nhốt trong một căn phòng ngủ nhỏ. Cửa sổ có song chắn kiên cố, không cần người trông coi, đứa bé cũng chẳng thể thoát được.
"Cậu Vương, chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy, năm triệu này tất cả đều thuộc về tôi!"
Giang Lâm vừa nhắc đến, Vương Trường Hữu lập tức lộ rõ vẻ bất mãn.
Bà già này đúng là tham tiền, phản bội người thân mà vẫn có thể hả hê đến vậy.
Đây chính là loại người Vương Trường Hữu coi thường nhất.
Giờ Giang Thầm đã bị lừa tới đây rồi, bà già này cũng hết giá trị lợi dụng, không biết điều mà nịnh nọt lấy lòng, còn đứng đó vòi vĩnh cái này cái kia.
Vương Trường Hữu càng nghĩ càng nhìn càng cảm thấy Giang Lâm không vừa mắt.
"Ban đầu đúng là tôi có nói vậy, nhưng tôi mới là người đứng ra tống tiền Hồ Trân Trân, mọi chuyện đều do tôi xoay xở. Bà muốn lấy hết số tiền đó thì thật là quá đáng."
Giang Lâm nghe vậy thì lập tức nhận ra anh ta đang giở trò lật lọng.
" Nhưng rõ ràng cậu đã hứa với tôi, chỉ cần dụ được Giang Thầm đến đây, tất cả tiền đều thuộc về tôi!"
Bình thường bà ta cãi nhau với hàng xóm đều thắng thế, trong lúc nhất thời quên mất bản thân đang đối mặt với một người đàn ông mạnh mẽ cường tráng, vẫn nhất quyết muốn lí luận với Vương Trường Hữu đến cùng.
Vừa mới định đứng dậy nói tiếp, Giang Lâm ngay lập tức bị Vương Trường Hữu tát một cái.
"Mẹ kiếp, hai triệu thôi! Nếu bà không đồng ý thì cứ vĩnh viễn ở đây mà mục ruỗng cùng thằng nhóc này đi!"
Giang Lâm bị tát một cái đau điếng, lúc này mới ý thức được người đàn ông trước mặt không phải kẻ bà ta có thể hù dọa được.
"Hai triệu cũng được, hai triệu cũng được."
Tuy nhiên, sự nhường nhịn của bà không khiến Vương Trường Hữu hài lòng.
Anh ta nhìn chằm chằm Giang Lâm, trong đầu bắt đầu tính toán cách thoát thân.
Bắt cóc tống tiền không phải là tội đe dọa thông thường, nếu bị phát hiện thì tội danh và mức án sẽ chênh lệch rất lớn.
Nhưng anh ta vẫn muốn tiếp tục giữ vững vị trí lãnh đạo của thương hiệu sữa Ba Con Bò, chuyện này tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.
Ánh mắt Vương Trường Hữu dần dần trở nên sắc lạnh.
Ai sẽ giúp anh ta giữ bí mật này...
Người c.h.ế.t sẽ không bao giờ mở miệng. Tốt nhất là thủ phạm (tức Giang Lâm) vì sợ tội mà tự sát, số tiền kia cũng tự nhiên biến mất không dấu vết. Chỉ có như vậy, mọi chuyện mới được giải quyết triệt để và dễ dàng.
Vương Trường Hữu chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Dưới ánh mắt dò xét của anh ta, Giang Lâm có vẻ sốt ruột: "Anh Vương, làm sao chúng ta lấy được số tiền đó đây?”
"Không phải đã hẹn giao dịch con tin đổi tiền rồi sao?” Vương Trường Hữu chậm rãi nói: "Bà đi lấy đi.”
" Tôi?" Giang Lâm sững sờ. "Một mình tôi đi lấy sao?”
" Tôi sẽ ở gần đây yểm trợ cho bà." Vương Trường Hữu thờ ơ đáp: "Bà lo lắng gì chứ? Chẳng lẽ tôi không cần ba triệu này nữa sao?”
Vừa nhắc đến ba triệu, Giang Lâm thấy lòng mình nhói lên, nhưng rồi lại yên tâm hơn nhiều.
Đúng vậy, ai lại có thể từ bỏ một món hời lớn như vậy chứ.
"Vậy tôi có cần phải ngụy trang một chút không nhỉ?"
Vương Trường Hữu gật đầu: "Tùy bà. Giờ thì đứng dậy đi, tôi gọi cho Hồ Trân Trân một cuộc đã.”
Vừa nhắc đến Hồ Trân Trân, trong lòng Giang Lâm dấy lên niềm khoái cảm khó tả của sự trả thù.
Trước đây, bà ta nào biết Hồ Trân Trân lại giàu có đến vậy, nên mới tùy tiện ký vào giấy đoạn tuyệt quan hệ. Nghĩ lại mà tức đến tăng huyết áp phải nhập viện.
Giờ thì, cuối cùng bà ta cũng có thể khiến Hồ Trân Trân nếm mùi mất tiền.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Giang Lâm đã thấy sảng khoái vô cùng.
Bà ta ngoan ngoãn ngậm miệng, hồi hộp chờ đợi cuộc điện thoại.
Khi Hồ Trân Trân nhận cuộc gọi, xe đã lăn bánh đến trước cổng khu dân cư nơi Vương Trường Hữu đang ẩn náu.
Cô liếc nhanh màn hình giám sát do Tiểu Kim gửi tới, xác nhận Giang Thầm vẫn ngồi một mình trong phòng, liền nhấn nút nghe.
"Hồ Trân Trân, chắc cô đã chuẩn bị đủ năm triệu rồi chứ?"
Vương Trường Hữu lên tiếng, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.
Trần Khai ngồi cạnh Hồ Trân Trân nghe thấy thì cau mày, còn bản thân cô thì vẫn thản nhiên "Ừm" một tiếng.
Giọng điệu đó khiến Vương Trường Hữu có chút không vui.
Con tin đang nằm trong tay anh ta, mấy kẻ nhà giàu này có chút tiền bẩn thỉu mà sao có thể kiêu ngạo đến thế?
Anh ta nãy giờ đã uống vài hớp rượu, bỗng nhớ lại những lần bị cấp trên bắt nạt, mắng chửi, dạy dỗ.
Nỗi phẫn uất cũ mới dồn nén, nhen nhóm lên ngọn lửa hận thù trong lòng anh ta.
Trước đây anh ta luôn là kẻ bị giẫm đạp, nhưng lần này anh ta mới là người nắm ưu thế. Lẽ nào những người này vẫn nghĩ có thể tùy tiện giẫm lên đầu anh ta sao?
"Chết tiệt, cô đừng có mà kiêu ngạo! Con trai cô vẫn đang nằm trong tay tôi. Nếu cô còn dám vô lễ với tôi, tôi sẽ giẫm lên đầu nó mà nói chuyện với cô, xem cô còn có thản nhiên như vậy nữa không!"
Giẫm lên đầu Giang Thầm để nói chuyện với cô.
Trần Khai cẩn thận liếc nhìn bà chủ, thấy những ngón tay thon dài của Hồ Trân Trân đang siết chặt vào nhau, gân xanh nổi rõ.
Vẻ mặt cô càng lúc càng trở nên lạnh băng, như một ngọn núi lửa đang sôi sục bên trong nhưng bề ngoài lại tĩnh lặng đáng sợ.
"Đương nhiên tôi biết cách nói chuyện. Dù sao thì Tiểu Thầm vẫn đang ở trong tay anh mà.”
Hồ Trân Trân bước xuống xe, đi thẳng về phía trước.