Mời quý độc giả tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện ở phần bên dưới!
Trần Khai cũng nhanh chóng dẫn những người khác đuổi theo sau, sợ bà chủ gặp nguy hiểm.
"Anh cứ ra điều kiện đi. Chỉ cần anh không làm tổn thương Tiểu Thầm, tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào."
Lời Hồ Trân Trân nói khiến tâm trạng Vương Trường Hữu khá hơn một chút.
Hắn thích cái cảm giác chà đạp kẻ khác dưới chân.
Dưới sự kích thích của men rượu, Vương Trường Hữu được đà lấn tới, mở miệng cười cợt: "Hay là cô học tiếng chó sủa nghe chơi một chút đi?”
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng.
Học chó sủa!
Giang Lâm đứng cạnh nghe được những lời này, cũng không nhịn được mà bật cười theo.
“Sao nào, cô không muốn sao?”
Giọng Vương Trường Hữu chợt trầm hẳn xuống: " Tôi thấy thằng nhóc nhà cô cũng cao to như một con ch.ó trưởng thành, hay tôi mua một cái lồng nhốt nó vào, ngày ngày cho nó ăn thức ăn của chó thì sao?”
Hồ Trân Trân đầu dây bên kia vẫn im lặng như tờ.
Vương Trường Hữu mường tượng cảnh cô ta tức tối, uất ức đến mức phải khuất phục dưới chân mình, liền bật cười phá lên.
"Giờ thì cô sủa tiếng chó đi, tôi có thể bỏ qua cho thằng nhóc nhà cô. Không thì nó sẽ thành một con ch.ó con tội nghiệp đấy.”
Trong tiếng cười hả hê của Vương Trường Hữu, Giang Lâm nghe vậy cũng hùa theo cười phá lên.
Nhưng một giây sau, cánh cửa căn phòng bỗng chốc bật tung.
Giữa làn bụi mịt mù, Hồ Trân Trân cất tiếng.
"Giờ thì anh sủa hai tiếng đi, tôi có thể tha cho anh. Không thì anh sẽ phải thành một con ch.ó già tội nghiệp đấy.”
Cánh cửa gỗ vốn đã mục nát, nào thể sánh được với kim loại rắn chắc? Huống chi đây chỉ là một căn nhà bỏ hoang, và Trần Khai cùng đám anh em của cô đều được trang bị đầy đủ "đồ chơi" trên người.
Trần Khai chỉ cần vài cú đập vào bảng điều khiển, cánh cửa lập tức bật mở.
Vương Trường Hữu giật mình thon thót, lẽ ra hắn nên tìm một nơi bí mật hơn để làm loại chuyện này.
Đây là một khu nhà tập thể cũ kỹ, đổ nát.
Trước đây, nơi này từng là nơi ở của đông đảo người lao động nhập cư, xây dựng để cho họ thuê trọ.
Nhưng rồi kinh tế sa sút, nơi đây dần trở nên hoang phế, thỉnh thoảng mới có vài người vô gia cư tìm đến ngủ tạm qua đêm.
Vương Trường Hữu không tài nào hiểu nổi, sao hắn lại bị bại lộ?
Nhưng trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi đã đủ sức xua tan men rượu còn vương lại trong hắn.
"Không thể nào, sao mấy người có thể tìm thấy tôi? Chắc chắn tôi say nhìn nhầm rồi.”
Hắn ta vô thức phủ nhận điều này, nhưng cánh cửa đổ nát cùng làn bụi mù mịt đang gào lên sự thật trước mắt.
Khóe môi Hồ Trân Trân nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, nhưng trên gương mặt cô không hề có lấy một tia cười nào.
" Tôi thấy anh cũng cao to đấy, nếu nhét vào chuồng chó vài ngày, sau đó cho ăn thức ăn của chó, đảm bảo sẽ thành một con ch.ó 'thứ thiệt'.”
Đám người Trần Khai phía sau cô lần lượt tiến vào, từng người một đều cao lớn, vạm vỡ. Vương Trường Hữu lúc này mới thực sự hoảng hồn.
"Không phải tôi, tôi không cố ý làm vậy!" Hắn lắp bắp, lời nói chẳng chút thuyết phục. Đôi mắt đảo như rang lạc, khi nhìn thấy Giang Lâm, hắn ta như vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Tất cả là tại ả đàn bà này! Chính ả ta tham lam tiền bạc, muốn tống tiền cô!”
"Sao cậu có thể nói như vậy?”
Giang Lâm vốn đang co ro ở một góc, sợ Hồ Trân Trân chú ý tới mình. Nhưng Vương Trường Hữu lại dám đổ hết tội lỗi lên đầu bà ta, khiến bà ta không thể nào chấp nhận nổi.
" Tôi không có! Trân Trân à, Tiểu Thầm là cháu trai ruột của tôi, sao tôi có thể làm ra chuyện thất đức ấy? Tất cả đều là do thằng đàn ông này ép buộc tôi thôi!”
Hai kẻ khốn nạn bắt đầu cắn xé, đổ lỗi cho nhau.
Hồ Trân Trân biết rõ, cả hai kẻ này đều chẳng trong sạch gì.
Cô quay sang nhìn Trần Khai.
"Giang Thầm ở trong cái phòng nhỏ kia. Anh vào đó dỗ dành thằng bé trước đi, lát nữa tôi sẽ vào sau."
Khi nói những lời này, giọng Hồ Trân Trân dịu đi hẳn, pha chút ân cần khó tả.
Vương Trường Hữu thấy mừng thầm trong dạ: " Tôi thật sự biết lỗi rồi, Hồ tổng! Cô tha cho tôi lần này đi, tôi chỉ là một người dân quèn, cố gắng sống qua ngày thôi mà. Trên có mẹ già, dưới còn con nhỏ..."
Hắn ta lết từng bước đến, rồi túm chặt lấy ống quần của Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân lùi lại, nhưng vẫn không thoát khỏi được bàn tay đang níu chặt của hắn.
" Tôi nhớ không nhầm thì ban nãy anh còn lớn tiếng muốn giẫm lên đầu con trai tôi để nói chuyện phải không?"
Hồ Trân Trân từ tốn giơ chân còn lại lên, đặt mũi giày nhọn hoắt xuống đầu gã đàn ông, chậm rãi nhấn xuống. "Là muốn giẫm như thế này sao?"
Tuy không quá đau, nhưng cảm giác nhục nhã tột độ khiến Vương Trường Hữu trong vài giây đã đỏ bừng mặt, lập tức chối bay biến.
"Không phải vậy, tôi không hề làm hại nó, thật đó."
Hồ Trân Trân đương nhiên hiểu rõ, dọc đường đến đây, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi màn hình giám sát do Tiểu Kim cung cấp.
"Nếu thằng bé bị thương, anh nghĩ mình còn có thể bình yên vô sự nằm ở đây sao?" Hồ Trân Trân cụp mắt nhìn tư thế bị giẫm đạp của anh ta.
Vương Trường Hữu vốn là một kẻ đầu óc lộn xộn, ngu ngốc.
Van xin một hồi lâu, anh ta cảm thấy Hồ Trân Trân chẳng có ý định buông tha mình.
Hơi men trong người lại nóng lên.
Anh ta đột nhiên mở miệng nói: "Nếu sớm biết, tôi đã không làm thế này. Dù sao cô cũng không tha cho tôi, chi bằng dắt theo thằng nhóc kia cùng xuống suối vàng. Chết cũng chẳng thiệt!"
Đừng nói Hồ Trân Trân, ngay cả Lưu An khi nghe lời này cũng tức giận đến nghiến răng.
Vương Trường Hữu vừa bị Hồ Trân Trân giẫm xuống đất, nháy mắt lại bị Lưu An túm cổ áo kéo bật dậy: "Mày thử nói lại một lần nữa xem?!"
Hồ Trân Trân tiến lên hai bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu An, cô giáng cho Vương Trường Hữu một cái tát trời giáng.