Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 63

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

"Miệng hắn quá bẩn, thay hắn rửa sạch đi."

Câu nói này khiến mắt Lưu An sáng bừng lên.

Đằng sau anh ta, một nhóm tài xế rảnh rỗi nhất tề lao tới, người nhấc tay, người giữ chân. Tất cả mọi người khống chế Vương Trường Hữu, lôi anh ta thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiếng nước xối xả hòa cùng tiếng van xin thảm thiết vọng ra từ nhà vệ sinh.

Mớ âm thanh hỗn độn đó kết hợp lại, tựa như một khúc nhạc rùng rợn, ghim thẳng vào tai Giang Lâm.

Lúc Hồ Trân Trân nhìn sang, bà ta đã trợn trắng mắt, ngất lịm đi.

Hồ Trân Trân ghét Giang Lâm thậm chí còn hơn Vương Trường Hữu.

Bà ta rõ ràng là bác ruột của Giang Thầm, người thân ruột thịt hiếm hoi còn sót lại của thằng bé, nhưng lại làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế.

Điều này nhất định sẽ gây tổn thương tâm lý sâu sắc cho đứa nhỏ.

Lúc trước, Hồ Trân Trân ban đầu chỉ xem Giang Thầm như cái máy rút tiền di động nhỏ, nhưng cho dù là con ch.ó hay con mèo, chăm sóc lâu như vậy cũng sẽ có tình cảm. Huống hồ Giang Thầm lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến thế.

Một cách vô thức, Hồ Trân Trân đã coi cậu là người nhà, là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.

Nên khi nhìn thấy Giang Lâm, cô cực kỳ phẫn nộ.

Trong phòng chỉ có độc một chiếc sofa rách mà Vương Trường Hữu vừa ngồi, trên đó bám đầy bụi vẫn chưa được lau sạch.

Hồ Trân Trân ghê tởm né sang một bên: "Đánh thức bà ta dậy."

Người duy nhất bị bỏ lại phía sau là tài xế Tiểu Vương, nghe được lời này của Hồ Trân Trân, vội vàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, tám người thay nhau giữ chặt miệng Vương Trường Hữu để đánh răng. Không chỉ vậy, họ còn không tha cả má trong lẫn lưỡi hắn, chà xát sạch sẽ.

Cả cuộc đời này, Vương Trường Hữu chưa bao giờ nghĩ rằng việc đánh răng lại trở thành một cơn ác mộng.

Anh ta bị người khác giữ chặt không thể giãy giụa. Chiếc bàn chải cọ xát lên đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần, khiến đầu lưỡi sưng tấy, bỏng rát còn hơn cả khi ăn nguyên cả cân ớt.

Khi tài xế Tiểu Vương bước vào, đôi mắt anh ta sáng bừng lên, nghĩ rằng sự tra tấn cuối cùng đã chấm dứt.

Không ngờ rằng vừa bước vào, Tiểu Vương đã thốt lên câu đầu tiên: "Các anh em, lấy một chậu nước, bà chủ muốn đánh thức bà già nằm bên ngoài."

Chỉ cần nghe vậy, Lưu An đã hiểu ngay ý của cô chủ.

Từng lăn lộn bao năm ngoài xã hội, Lưu An đã thấy đủ loại chiêu trò lừa bịp này rồi. Giả bộ hốt hoảng, lo lắng đến ngất xỉu, chẳng qua cũng chỉ là muốn người khác buông tha cho mình thôi.

Trong nhà vệ sinh chật chội quá, Lưu An thấy phiền, dứt khoát đi theo Tiểu Vương ra ngoài.

Tiểu Vương hắt cả một chậu nước vào mặt Giang Lâm.

Giang Lâm nằm dưới đất khẽ run rẩy, nhưng vẫn nhắm chặt mắt.

Lưu An nhìn bà ta chằm chằm, lập tức hừ lạnh một tiếng.

"Nếu còn không chịu dậy nữa thì vào nhà vệ sinh tạt cho ít nước tiểu đi, đảm bảo tỉnh ngay lập tức."

Vừa nghe hắn nói vậy, Giang Lâm lập tức mở choàng mắt!

"Hay ho thật, còn định giả c.h.ế.t đến bao giờ?" Lưu An cười khẩy, quay sang hỏi Hồ Trân Trân: "Bà chủ, người này tính xử lý ra sao đây?"

Giang Lâm vô thức run rẩy. Nghe giọng điệu này, chẳng lẽ bọn họ định g.i.ế.c bà ta thật sao?

Chỉ vài phút trước, khi Vương Trường Hữu làm khó Hồ Trân Trân, bắt cô phải học tiếng chó sủa, Giang Lâm còn thầm cười trộm. Nào ngờ báo ứng lại đến nhanh đến thế, chưa kịp vui mừng được bao lâu đã đến lượt bà ta phải khóc lóc cầu xin.

"Cô Hồ, cô... cô là em dâu của tôi, không thể đối xử với tôi như vậy được. Tôi biết tôi không nên mang Giang Thầm ra ngoài, xin cô nương tay cho tôi lần này, g.i.ế.c người là phạm pháp, Giang Thầm không thể không có mẹ..."

Hồ Trân Trân chán ghét nhìn sang chỗ khác.

"Ai bảo tôi sẽ g.i.ế.c người? Giờ là xã hội pháp trị, tôi đương nhiên sẽ không làm chuyện phạm pháp."

Hồ Trân Trân lại nói: " Nhưng nếu tôi không trả thù, tôi thật sự cảm thấy không cam lòng."

Trái tim Giang Lâm mới bình tĩnh được một giây lại căng thẳng tột độ.

"Cô Hồ, tôi sẽ không dám nữa! Sau này tôi nhất định sẽ tuân thủ giấy đoạn tuyệt quan hệ. Giang Thầm sẽ không còn liên quan gì đến tôi, cũng như nhà họ Giang nữa. Xin hãy tha cho tôi mà!"

"Tha cho bà?" Hồ Trân Trân nhẹ giọng nói: "Vậy thì quá dễ dàng rồi. Tôi nhớ hình như bà thích nhất là tiền nhỉ?"

Hồ Trân Trân nở một nụ cười nham hiểm: "Vậy thì hãy để bà mất đi thứ mình thích nhất đi."

Nói xong, cô lùi về sau một bước, nói với Lưu An: "Báo cảnh sát đi, nói với họ chúng ta đã bắt được kẻ bắt cóc!"

Lúc này, Giang Lâm rùng mình ngã phịch xuống mặt đất.

Bà ta muốn cầu xin Hồ Trân Trân buông tha, nhưng khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Hồ Trân Trân đã không còn ở trước mặt mình nữa. Chỉ còn lại những vệ sĩ kiêm tài xế cao to vạm vỡ đang nhìn chằm chằm.

Vương Trường Hữu bị xách ra khỏi nhà vệ sinh.

Cái dáng vẻ thê thảm của Vương Trường Hữu kia khiến Giang Lâm không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể chờ đợi với khuôn mặt thống khổ ở sảnh.

Ngay từ khi bước vào cửa, Trần Khai đã được Hồ Trân Trân cử vào phòng ngủ nhỏ để trấn an Giang Thầm.

Lúc bước vào phòng, Trần Khai không đóng chặt cửa. Khi anh ôm Giang Thầm để dỗ dành trấn an, cậu bé đã nằm úp trên vai anh, đôi mắt xuyên qua khe cửa hé mở, lén nhìn ra bên ngoài.

Giang Thầm vẫn luôn rất bình tĩnh, Trần Khai dỗ dành cậu cũng chẳng nghe thấy cậu nói gì.

Đúng lúc anh đang thắc mắc thì cánh cửa gỗ cũ kêu “cọt kẹt”.

Hồ Trân Trân từ ngoài cửa bước vào.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 63