Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 70

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Cuộc họp phụ huynh đại diện ban giám sát được tổ chức trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại quảng trường Vạn Phúc.

Hồ Trân Trân đến sớm trước 10 phút và nhận thấy rằng khoảng 80% chỗ ngồi đã kín.

Ngoài cửa vẫn có người liên tục tiến vào.

Quán cà phê vẫn chưa kịp tuyển nhân viên phục vụ riêng. Hiện tại, đội ngũ phục vụ ở đây đều là những người giúp việc mà Hồ Trân Trân đã mang theo từ biệt thự của mình.

Chất lượng dịch vụ từ bảo mẫu đến nhân viên đều thuộc hàng đẳng cấp thượng thừa, không phải nhân viên phục vụ thông thường có thể sánh được.

Không phải bất kỳ vị phụ huynh đại diện trong ban giám sát nào cũng là người có tiền của hay quyền thế.

Một số người chưa từng chứng kiến cảnh tượng này nên vẫn còn khá dè dặt, ngại ngùng.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, họ đã nhanh chóng bắt chuyện với các vị phụ huynh ngồi bên cạnh, khiến không gian quán cà phê vốn đã đông đúc càng thêm ồn ào.

Khi Hồ Trân Trân bước vào, một số phụ huynh vốn quen biết cô lập tức tiến đến vây quanh bắt chuyện, khiến những người khác cũng phải chuyển hướng chú ý.

"Đó là ai vậy?"

Ngay lập tức, đây là câu hỏi được nhiều vị phụ huynh thầm hỏi nhất.

"Còn có thể là ai nữa chứ?" Đồng Thụ châm chọc nói: "Ngoài người tổ chức cuộc họp này – Hồ Trân Trân ra, còn ai có thể gây chú ý đến mức đó chứ?"

Trong lúc nói chuyện, lại thêm một nhóm người nữa tiến đến vây quanh Hồ Trân Trân.

Đồng Thụ "chặc" một tiếng, "Anh xem kìa, toàn mấy kẻ nịnh bợ cô ta đến cả thôi."

Hai năm gần đây, Đồng Thụ vực dậy mạnh mẽ, trở thành một nhà giàu mới nổi. Với chút tiền trong tay, hắn ta rất thích được người khác khen ngợi, tâng bốc.

Thế nhưng, khi gia nhập "vòng tròn" của trường tiểu học Bắc Quan, hắn mới nhận ra hầu hết phụ huynh ở đây đều là những nhân vật có m.á.u mặt, có tiền lẫn có quyền, còn hắn ta thì chưa đủ đẳng cấp để sánh vai.

Một người đã quá quen với sự tâng bốc sẽ khó mà chịu được cảnh bị ngó lơ.

Đồng Thụ cũng không ngoại lệ. Hắn đã quá quen với việc được người khác tâng bốc, nên khi ở chung với nhóm phụ huynh này thì cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bên cạnh hắn chính là Ngô An – một người bình thường, là người mà hắn thân thiết nhất trong hội phụ huynh.

Trước đó, Đồng Thụ có lần tình cờ giúp đỡ anh ta một chút, cho vay một khoản tiền nhỏ, kể từ đó Ngô An liền bám riết lấy hắn.

Nghe Đồng Thụ nói, Ngô An hạ giọng thì thầm: "Nghe nói cô Hồ đã quyên góp cho trường một thư viện đấy, chắc chắn là giàu có lắm."

"Giàu có thì đã sao chứ?" Đồng Thụ hừ lạnh một tiếng: "Có mấy đồng tiền lẻ mà làm ra vẻ quyên góp chỗ này chỗ kia, chẳng phải là muốn khoa trương sự giàu có của mình sao?"

Trong lòng Ngô An cũng thầm thì, khẽ chớp mắt hỏi: "Anh cũng thấy cô ấy rất giàu đúng không? Vậy liệu cô ấy có lấy tiền sữa không nhỉ?"

Đồng Thụ lườm nguýt anh ta: "Sao? Anh túng thiếu đến vậy à? Đến cả một hộp sữa cũng không mua nổi sao?"

Ngô An gãi má: " Tôi có tiền mà, chỉ là tôi nghĩ cô ấy giàu như vậy, chắc sẽ chẳng quan tâm đến mấy đồng tiền sữa cỏn con này đâu."

Cuộc trò chuyện của hai người họ không tránh khỏi lọt vào tai những người xung quanh.

Đổng Ngọc ngồi gần đó, mắt trắng dã vì khó chịu, thật sự không thể nhịn được nữa, liền xen vào một câu.

"Tiền nhỏ ư? Anh đúng là quá đáng! Chiếm chút tiện nghi nho nhỏ mà còn nói chuyện cứ như thể hợp lý lắm, lại còn nói lớn tiếng đến vậy nữa."

Mặt Ngô An dần đỏ bừng lên.

Anh ta biết Đổng Ngọc đang giễu cợt mình, lập tức phản bác: "Chúng tôi đang nói chuyện phiếm thôi, cô là ai mà lại xen vào chuyện người khác?"

Đổng Ngọc cười nhạo, vỗ tay hai cái rồi dứt khoát đứng dậy.

"Thật sao? Tôi chưa từng thấy ai mặt dày đến mức đó. Muốn chiếm lợi thì cứ nói thẳng ra đi, còn bày đặt nghĩ đến chuyện đạo đức, định làm khó người khác. Chẳng lẽ cô Hồ nhận tiền sữa thì là sai à?"

Ngay khi cô ấy nói lớn tiếng, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng.

Ngô An càng thêm hoảng hốt, không nói nên lời, đành ngậm miệng lại.

" Tôi không hề nghĩ như vậy! Chỉ là cô Hồ giàu có như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không coi trọng mấy đồng tiền sữa của tôi đâu."

Những lời này vừa là để giải thích với các vị phụ huynh xung quanh, đồng thời cũng khéo léo che giấu suy nghĩ thật sự của mình.

Hồ Trân Trân cũng khẽ liếc mắt về phía bên này, nghe rõ mồn một lời hắn nói về việc không thu tiền sữa.

Ngô An tự cho rằng mình hiểu rõ suy nghĩ của giới nhà giàu, điều họ quan tâm nhất chính là thể diện.

Hồ Trân Trân đang đứng trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ cô lại có thể hạ mình đi thu vài đồng tiền sữa của anh ta?

Hồ Trân Trân quả thật có thể.

Cô đã chú ý đến phía bên này ngay khi cuộc mâu thuẫn vừa nhen nhóm.

Khi Ngô An đứng dậy nói ra những lời kia, Hồ Trân Trân ngay lập tức hiểu được ý đồ của anh ta.

Đơn giản là muốn dùng lời nói để gài bẫy cô, rồi lợi dụng nó để kiếm chác chút lợi lộc nhỏ nhoi.

Nói thật, Hồ Trân Trân vốn không hề có ý định thu tiền sữa của các học sinh, bởi vì trong trường còn có những em nhỏ xuất sắc nhưng gia cảnh khó khăn.

Nhưng lời nói này của Ngô An thật sự khiến người ta khó chịu đến phát ngấy.

Hồ Trân Trân yêu tiền và cũng thích tiêu tiền. Cô không ngại chi tiền cho người khác, nhưng lại cực kỳ ghét bị người khác lợi dụng, toan tính trên đầu mình.

Dù là chút lợi lộc cỏn con, nó cũng đủ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Đương nhiên, cô đã khó chịu thì cũng chẳng có lý do gì để Ngô An được vui vẻ.

"Vị phụ huynh này nói đùa rồi, tiền của ai cũng là do làm việc chăm chỉ mà kiếm được, sao tôi có thể coi thường nó? Mấy đồng bạc lẻ cũng là mồ hôi công sức của người khác, tôi sẽ không bao giờ xem nhẹ đâu ạ."

Nói xong, để chứng minh quan điểm này, Hồ Trân Trân lập tức quay đầu về phía Trần Khai và dặn dò: "Trần Khai, phiền anh ghi chú lại một chút, vị phụ huynh đây nhất định phải thu tiền sữa. Coi như là tiền tiêu vặt của Tiểu Thầm, cho thằng bé có trải nghiệm cảm giác kiếm tiền."

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 70