Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 71

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Đã nói đến nước này, chẳng lẽ Ngô An còn có thể không cho một đứa bé tiền sao?

Vẻ mặt Ngô An đờ đẫn, gượng gạo đến tội nghiệp. Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra rằng không có ai chú ý tới mình sau đó âm thầm ngồi phịch xuống ghế, không dám hé răng nửa lời.

Trường tiểu học Bắc Quan vốn là nơi hội tụ của giới thượng lưu, hầu hết những người có thể được bầu làm người đại diện ban giám sát đều là những phụ huynh có m.á.u mặt.

Người có tiền đương nhiên đã từng bàn bạc những thương vụ làm ăn lớn. Mánh khóe này của Ngô An trong mắt họ chẳng khác nào một con khỉ đang nhảy nhót, coi như là một màn hài kịch nhỏ mua vui.

Còn về phần một số người đại diện gia cảnh bình thường, họ vì muốn tránh bị liên lụy nên hết sức tránh xa Ngô An, sợ bị coi giống như anh ta.

Cô Hồ cũng đã nói trong nhóm là chỉ thu chi phí đóng gói mà thôi.

Phí đóng gói là hộp giấy, cũng chẳng đáng là bao.

Gia cảnh của họ tuy ở mức trung bình, nhưng cũng không đến mức 2030 tệ một tháng cũng không trả nổi.

Vì vài đồng bạc lẻ này mà dám đắc tội với Hồ Trân Trân, trong mắt mọi người đây là điều ngu xuẩn nhất.

Hồ Trân Trân đã tặng cả một thư viện cho trường học, lại còn vì chuyện sữa của học sinh mà bận rộn một hồi. Điều này đã quá rõ ràng cho thấy cô ấy quan tâm đến đứa trẻ chứ không hề để ý đến tiền bạc.

Bây giờ kết giao tốt với cô Hồ đây, biết đâu sau này con cái lại được nhờ.

Lần này được cấp sữa nguyên chất miễn phí, có khi lần sau sẽ là một bộ đồng phục miễn phí thì sao?

Nghĩ như vậy, mấy vị phụ huynh gia cảnh bình thường, nhìn mặt nhau rồi tự hiểu rằng nên tránh xa Ngô An một chút.

Trong phòng nếu chỉ có một vài người đổi chỗ thì sẽ không lộ liễu.

Nhưng mọi người thật sự quá không ưa Ngô An.

Rõ ràng có rất nhiều phụ huynh di chuyển nên những góc còn lại đã rất chật chội, riêng chỗ gần anh ta thì như bị máy hút bụi quét qua, xung quanh trống không.

Ngay cả Đổng Thụ, người nói chuyện với Ngô An lúc đầu, cũng thay đổi vị trí, lẳng lặng di chuyển sang chỗ khác.

Mặc dù không thích Ngô An, nhưng Hồ Trân Trân có tiền như vậy, lại được nhiều người nịnh hót như vậy, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn, Đổng Thụ cũng không phải kẻ ngốc.

Vì Ngô An mà đắc tội Hồ Trân Trân, vậy thì cũng quá thiệt thòi rồi.

Ngô An ngồi cô độc giữa đám người, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố trụ lại không rời đi.

Mãi cho đến khi Trần Khai tiến đến bắt chuyện, kết bạn WeChat với anh ta, cùng với những tiếng cười khúc khích đầy ẩn ý từ phía các phụ huynh xung quanh, Ngô An không thể chịu đựng thêm được nữa.

Anh ta đột ngột đứng phắt dậy và bước vội ra ngoài.

Trong thoáng chốc, anh ta thu hút vô số ánh mắt tò mò, nhưng ngay khi nhận ra đó là ai, mọi sự chú ý lại nhanh chóng tan biến.

Cuộc họp này do Hồ Trân Trân đề xuất, bởi vậy, hiển nhiên trách nhiệm chủ trì cuộc họp được đặt lên vai cô.

"Mục đích buổi họp hôm nay, chắc hẳn mọi người đều đã nắm rõ. Vậy thì, tôi xin phép được bắt đầu ngắn gọn."

Hồ Trân Trân tự tin bước lên bục sân khấu, giơ tay về phía đã chuẩn bị sẵn. Ngay lập tức, dì Lưu và dì Vương bước ra.

Hai người bảo mẫu này là những nhân sự mới được thuê sau khi hai người cũ bị sa thải. Hồ Trân Trân đã phải trả gấp ba lần lương làm thêm giờ để mời họ đến quán cà phê hỗ trợ trong một ngày.

Gọi là "hỗ trợ" nhưng thực chất công việc của họ chỉ gói gọn trong việc nấu sữa và chuẩn bị đồ ăn nhẹ.

Dù không quá nặng nhọc, nhưng với mức lương gấp ba so với việc ở biệt thự, cả hai làm việc càng thêm phần nghiêm túc và tận tâm.

Trên tay họ đều cầm những chiếc phích nước giữ nhiệt cỡ lớn.

Chiếc phích tuy mang dáng vẻ hơi cổ điển, có phần lỗi thời, nhưng xét về khả năng giữ nhiệt và dung tích thì quả thực không có vật dụng nào sánh bằng.

Phía trước các vị phụ huynh là một dãy bàn dài, chất đầy những chiếc cốc thủy tinh trống rỗng.

Lúc đầu, mọi người còn chưa hiểu những chiếc cốc này dùng để làm gì. Nhưng sau khi dì Lưu và dì Vương xuất hiện, câu trả lời đã hiển hiện rõ ràng.

Hồ Trân Trân từng nói, mục đích là để nếm thử sữa.

Từng cốc sữa nóng hổi được rót đầy, sau đó những người phụ trách như Lưu An theo thứ tự chuyền đến tay các phụ huynh.

Sữa tươi khi đun sôi, bề mặt sẽ cô đặc lại thành một lớp váng sữa dày, màu vàng nhạt, có vị ngọt dịu và thơm béo.

Đến lượt Đổng Ngọc, vừa vặn trong cốc sữa của cô có một chút váng sữa.

Đã lâu lắm rồi cô chưa từng được uống sữa, hay đúng hơn là chưa từng nếm lại hương vị sữa tươi tự nhiên đến vậy.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là có lẽ sữa đã bị pha tạp chất, trong vô thức, cô khẽ cau mày.

Khi chiếc cốc sữa nóng ấm đặt vào tay, cô mới nhận ra đó chính là gì.

Váng sữa.

Gia cảnh của Đổng Ngọc hiện tại đã khá giả, nhưng khi còn bé, cô lớn lên trong một gia đình nghèo khó, cả nhà sống nhờ việc nuôi bò và bán sữa.

Mẹ cô rất thương con, ngày nào cũng vắt sữa bò và dành riêng một phần cho cô uống.

Sữa vừa đun nóng xong, thêm một thìa đường nhỏ, đó chính là thứ đồ uống ngon nhất, ngọt ngào nhất trong ký ức tuổi thơ của Đổng Ngọc.

Mỗi lần như vậy, mẹ cô thường dùng đôi đũa khéo léo vớt lớp váng sữa lên, thổi nguội rồi đút cho cô ăn.

Váng sữa màu vàng nhạt, có chút dai nhẹ, khi vừa chạm vào đầu lưỡi đã lập tức tan chảy, mang theo hương vị béo ngậy khó cưỡng. Một hương vị mà đã rất lâu rồi cô chưa được nếm lại.

Hai mắt Đổng Ngọc bỗng nhiên cay xè, ướt át. Cô không màng đến hình tượng của mình, uống cạn sữa trong cốc, thậm chí còn dùng thìa cạo sạch phần váng sữa còn dính trên thành.

"Thật tinh khiết."

Vị phụ huynh ngồi cạnh cô sững sờ một chút rồi hỏi: "Cô Đổng, cô đang nói sữa rất tinh khiết sao?”

Đổng Ngọc lúc này mới chợt nhận ra câu hỏi của người kia, gật đầu và nói: "Hồi nhỏ nhà tôi từng nuôi bò, sữa nguyên chất chính là mùi vị như thế này.”

Một vị phụ huynh khác bên cạnh đột nhiên bật cười, nói: " Tôi lại thấy sữa này không tinh khiết lắm, không giống như lần trước tôi đến tận trang trại để uống. Sữa ở đó còn có mùi vị bò đậm đặc hơn nhiều.”

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 71