Để cầu may mắn, chăn ga gối đệm trong phòng đều được thay mới bằng màu đỏ rực rỡ, trên tủ và những món đồ nội thất khác cũng dán đầy chữ Hỷ. Vừa bước chân vào đã biết ngay đây là phòng tân hôn.
Thế nhưng hiện tại, Thẩm Ngưng Sơ chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức. Vừa vào phòng, cô đã vội cởi chiếc áo khoác quân đội, nằm phịch xuống giường.
Sáng dậy sớm, bận rộn cả buổi khiến cô mệt lả người.
Miền Nam không có lò sưởi, việc đốt củi cũng không thịnh hành. Mùa đông để giữ ấm trong nhà thường dùng lò than, nhưng nhiều người không nỡ sử dụng, bởi vì than không hề rẻ chút nào.
Nhưng Cố Khiếu Hành không nỡ để vợ phải chịu lạnh, thế nên trong nhà chắc chắn không thể thiếu lò than. Không những chẳng hề ít ỏi, anh còn đặc biệt sắm một cái thật lớn, đốt lên trên lò có thể đun nước, như vậy lúc nào cũng có nước nóng tiện dùng. Hơn nữa, căn nhà nhờ vậy mà thật sự rất ấm áp.
Thẩm Ngưng Sơ lăn qua lăn lại một vòng, cảm thấy người bắt đầu nóng lên, nên cô cởi cả áo khoác ngoài ra, chỉ mặc chiếc áo len nằm trên giường, ôm chăn nhắm mắt dưỡng sức.
Cố Khiếu Hành treo áo khoác xong, vừa xoay người đã bắt gặp một cảnh tượng vô cùng quyến rũ. Thực lòng mà nói, Thẩm Ngưng Sơ vẫn ăn mặc rất kín đáo, thậm chí có phần bảo thủ. Chiếc áo len dày dặn ôm sát dáng người cô, nhưng do tay đang ôm chăn, vạt áo vô tình bị kéo lên, để lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn đến mê hoặc.
Người mình yêu đang nằm ngay trước mặt, lại là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Cố Khiếu Hành vốn tự tin vào sự kiềm chế của bản thân, nhưng lúc này, mọi tự chủ đều tan thành mây khói. Anh thậm chí không muốn tham gia tiệc rượu nữa, chỉ muốn ở nhà bầu bạn cùng vợ.
Thẩm Ngưng Sơ đâu hay biết Cố Khiếu Hành đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại gọi: "Cái giường này thoải mái thật đấy, anh mau lại đây nằm một lát đi." Biết anh cũng chưa được nghỉ ngơi, cô liền rủ anh nằm xuống một lát.
Câu nói bâng quơ ấy vô tình càng chọc thủng lớp vỏ bọc tự chủ của người nào đó. Cố Khiếu Hành nào dám nằm, sợ nằm xuống sẽ không muốn dậy nữa, cố nén dục vọng mãnh liệt đang dâng trào trong lòng, mỉm cười dịu dàng nói: "Anh không mệt, em nghỉ ngơi đi. Em có muốn uống nước không? Anh đi rót cho em một cốc."
"Em không uống nước." Thẩm Ngưng Sơ đột nhiên ngồi dậy, vẫy tay với Cố Khiếu Hành.
Cố Khiếu Hành tưởng cô có chuyện gì, đứng bên giường cúi người xuống: "Sao vậy..."
Chưa dứt lời, anh đã cảm thấy cơ thể nặng trĩu, sau đó ngã chúi về phía trước. Dù hoảng hốt nhưng vẫn cố tránh không đè lên Thẩm Ngưng Sơ, anh ôm gọn lấy cô rồi lộn một vòng trên giường.
Sau đó, anh nằm ngửa trên giường. Khi nhìn rõ cô gái đang nằm đè lên người mình với nụ cười ranh mãnh, Cố Khiếu Hành cười bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Mãi sau anh mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào kẻ đang trêu chọc mình: "Cố tình trêu chọc anh phải không?"
Thẩm Ngưng Sơ chống cằm, tỏ vẻ kiêu căng được chiều chuộng, khiêu khích: " Đúng vậy, bắt nạt anh đấy!"
Cố Khiếu Hành bật cười nhẹ, một tay nắm lấy eo Thẩm Ngưng Sơ, chân khẽ dùng lực, đổi vị trí hai người tức thì. Sau đó, anh ôm chặt vòng eo thon mềm mại của vợ, cắn nhẹ vành tai cô, thì thầm đe dọa đầy dịu dàng: "Vậy thì tối nay đừng có mà khóc nhè đấy nhé!"
Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ đâu có sợ cái kiểu đe dọa nửa vời ấy, cô càng được đà lấn tới, vòng tay qua cổ Cố Khiếu Hành, nhón người hôn lên yết hầu anh.
Cố Khiếu Hành vốn chỉ muốn dọa cô một chút, không ngờ vợ mình lại bạo dạn đến thế. Anh không khỏi vừa ngạc nhiên vừa thêm phần yêu chiều.
Vợ chồng son làm gì cũng là chuyện thường tình, cho nên nụ hôn tiếp theo cứ thế tiếp diễn tự nhiên.