Thẩm Ngưng Sơ vô cùng thích hôn Cố Khiếu Hành, luôn cảm thấy đôi môi anh mềm mại đến lạ thường, khác hẳn với vẻ ngoài khó gần mà anh thường thể hiện, nhưng đôi môi lại mời gọi đến lạ.
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình sắp biến thành cô nàng biến thái rồi, nhưng chợt nghĩ, đó là chồng mình mà, hôn thế nào cũng đâu có sao.
Cô thì vui vẻ là thế, nhưng Cố Khiếu Hành lại phải chịu đựng cực hình. Anh cố lắm mới buông cô ra được, lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, giúp Thẩm Ngưng Sơ chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của cô rồi khàn giọng nói: “Ngưng Sơ, chúng ta ra ngoài thôi, bà ngoại chắc đã nấu mì xong rồi.”
Cố Khiếu Hành phát hiện ra vợ mình còn trẻ tuổi nên thường hành động theo ý mình, thích gì, không thích gì đều thể hiện một cách nồng nhiệt và chân thành.
Cũng bởi vì tính cách trẻ con đôi chút, anh thích sự ngây thơ, lương thiện của cô, sẵn lòng bao dung, che chở và muốn gìn giữ sự chân thành ấy cho cô hơn. Nhưng rất nhiều chuyện cô có thể thích làm theo ý mình, nhưng anh thì không, mọi sự kiềm chế, kìm nén đương nhiên đều do anh tự gánh chịu.
Thẩm Ngưng Sơ chỉ là thích hôn anh mà thôi, hôm nay đã hôn rồi nên đương nhiên đã thấy thỏa mãn. Cô ngồi dậy chỉnh trang tóc tai, xoay đầu nhìn vào gương trên cánh tủ quần áo, phát hiện sắc mặt mình hồng hào, không hề có vẻ mệt mỏi, tiều tụy vì thức khuya, cực kỳ hài lòng. Lúc đứng dậy còn ngân nga khúc hát yêu thích.
Hồ Đức Dung vừa nấu mì xong, định gọi hai đứa nhỏ thì nghe thấy tiếng cháu dâu ngân nga khúc hát, bà cũng bất giác mỉm cười theo: “Ngưng Sơ, Khiếu Hành dậy chưa con? Dậy rồi thì ra ăn mì đi con.”
Vì buổi trưa nhà ăn còn phải cung cấp bữa trưa cho toàn bộ quân khu và các khu nhà trực thuộc, nên tiệc rượu phải dời lại so với giờ trưa thông thường. Nếu tổ chức vào tối thì lại quá muộn, thế nên đành phải lùi bữa trưa lại một chút. Vừa hay cũng cần tổ chức một buổi lễ chúc phúc đơn giản, thế nên bữa trưa được ấn định vào khoảng một giờ chiều.
Khung giờ đó chẳng sớm chẳng muộn. Người ngoài có thể ăn vặt, nhấm nháp chút hạt dưa, kẹo bánh, uống trà nóng lót dạ. Nhưng cô dâu chú rể thì khác, khi bắt đầu tiệc là phải đi kính rượu các vị khách mời.
Hồ Đức Dung đã nấu mì từ sớm ở nhà. Bà vốn là người thương con cái nhất, ngày trọng đại như thế này càng không thể để hai đứa nhỏ phải chịu đói bụng.
Vì bữa sáng của hai vợ chồng thường đạm bạc, nên Hồ Đức Dung nấu trực tiếp mì nước đơn giản. Dưới đáy bát còn bỏ vào hai quả trứng gà. Thẩm Ngưng Sơ thích ăn mì với rau, nên Hồ Đức Dung lại hái thêm ít đậu Hà Lan tươi chần qua rồi cho vào bát mì.
Bởi vậy, tuy chỉ là mì nước đơn giản nhưng trên mặt thoang thoảng mùi thơm hấp dẫn. Sáng sớm nay rước dâu từ sớm, tuy mẹ cô có nấu bữa sáng nhưng vì thời gian quá gấp nên cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Lúc này một bát mì nước đơn giản quả thực khiến người ta thèm thuồng đến cồn cào.
Chỉ là Hồ Đức Dung nấu hơi nhiều, Thẩm Ngưng Sơ ăn hơn nửa bát đã không thể ăn thêm, còn thừa một quả trứng gà.
“Anh Khiếu Hành!”
Khi mối quan hệ đã được xác định, Thẩm Ngưng Sơ thường gọi thẳng tên Cố Khiếu Hành. Lúc vui thì gọi " anh Cố", nhưng khi nũng nịu gọi " anh Khiếu Hành" thì y như rằng có chuyện lớn.
Cố Khiếu Hành rất thích cô gọi mình như vậy. Anh vừa gắp sợi mì vừa nhìn cô gái đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ, lòng anh mềm nhũn ra: “Sao vậy em?”
“Em ăn không hết.” Thẩm Ngưng Sơ nói rất nhỏ.
Cố Khiếu Hành nói: “Không ăn hết thì thôi.”