Nếu các học viện quân sự cũng có tín ngưỡng, có lẽ các đội khác đều thờ phụng Chiến Thần, chỉ riêng Lâm Tượng là kiên định, mỗi ngày đều dâng lễ vật cho Thần Tài.
Đang nói dở thì quang não của Thời Miên rung lên, một cuộc gọi đến, lại là Cao Tân. Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi phớt lờ.
Ở bên kia, Cao Tân đứng trong hành lang khách sạn ồn ào, vừa gõ cửa vừa gọi liên tục hai lần. Trời tháng 11 đã lạnh khắp nơi, nhưng trán anh ta đẫm mồ hôi, chiếc áo ướt nhẹp dính sát vào lưng.
Viên sĩ quan trẻ tuổi bên cạnh anh ta, giọng nói đã không còn hòa nhã: "Đưa tôi số liên lạc." Cao Tân nào dám chần chừ, lập tức đọc lên.
Thật ra anh ta đã gọi từ trước rồi, và nghĩ rằng chỉ cần Lâm Tượng đến Khải Minh gặp mặt, thì chuyện khách sạn sẽ không bị phơi bày. Đáng tiếc, phía Thời Miên vẫn không nhận liên lạc, trong khi Quân Bộ và Bộ Giáo Dục thì liên tục thúc ép. Không còn cách nào khác, anh ta đành phải dẫn người đến.
Vừa xuống xe, viên sĩ quan đã với khuôn mặt lạnh băng nói: "Các anh để thí sinh ở một nơi như thế này sao?"
Ngay cả người của Bộ Giáo Dục cũng nhìn anh ta với ánh mắt không thiện cảm, như thể đang nhìn một kẻ bất tài chuyên gây ra mọi rắc rối.
Anh ta giải thích rằng Khải Minh không còn ký túc xá, nhưng đối phương chỉ khẽ cười nhạt rồi bước vào khách sạn trước.
Tuy nhiên, cửa phòng gõ mãi mà không có ai trả lời. Cao Tân nhỏ giọng nói: "Có phải họ đều đã ra ngoài rồi không?"
"Nếu là tôi ở nơi như thế này, tôi cũng muốn ra ngoài."
Viên sĩ quan thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta, rồi bấm số liên lạc. Lần này, bên kia lại có người nhấc máy.
Anh ta gọi thì không bắt máy, người lạ gọi thì lại nhận. Rõ ràng là đối phương cố tình, điều đó đủ để thấy quan hệ giữa hai bên tồi tệ đến mức nào.
Cao Tân nghiến răng. Anh ta quay đầu lại thì thấy người của Bộ Giáo Dục nhìn mình bằng ánh mắt thâm trầm: "Anh làm việc với thái độ này đấy sao?" Rõ ràng anh ta làm theo chỉ thị của Dương cục trưởng bên Bộ Giáo Dục mà...
Cao Tân chưa kịp giải thích thì đối phương đã lạnh nhạt nói: "Một việc nhỏ thế này cũng làm không xong, anh về nghỉ ngơi một thời gian đi."
Trong lòng anh ta trầm xuống.
Đây, đây là muốn đình chỉ công việc của anh ta sao?
Dĩ nhiên Thời Miên sẽ không chọn gặp ở biệt thự riêng. Cô dẫn học sinh đến Học Viện Khải Minh, thuê một phòng huấn luyện.
Khi Quân Bộ và Bộ Giáo Dục đến nơi, các học sinh đã bắt đầu luyện tập các bài cơ bản. Viên sĩ quan trẻ đứng ở cửa, quan sát một lúc lâu và vô cùng hài lòng nói: "Thể năng khá tốt, kỹ thuật chiến đấu cũng không tệ."
Sau đó, anh ta mới trình bày ý định đến.
"Các anh đến để điều tra việc Lâm Tượng bị nợ kinh phí phải không?"
Thời Miên thầm nghĩ, Châu Bắc Thần làm việc cũng nhanh đấy chứ. Cô lại muốn đắp một bức tượng Thần Tài đáng yêu, rồi dâng mấy nén hương cảm tạ.
Người của Bộ Giáo Dục đến đây rõ ràng đã mất kiên nhẫn, nhất là khi thấy người phụ trách Lâm Tượng lại chỉ là một cô gái trẻ.
Lâm Tượng đã chìm vào lãng quên suốt mấy chục năm. Chuyện kinh phí bị nợ hầu như ai cũng biết, thậm chí còn có người hưởng lợi từ đó. Khi đã nhận tiền thì miệng bị bịt kín, không ngờ Lâm Tượng lại tái xuất, khiến chuyện này bị phanh phui ra ánh sáng.
Bên Bộ Giáo Dục cực kỳ khó chịu, đùn đẩy trách nhiệm qua lại, cuối cùng đẩy củ khoai nóng bỏng này sang cho anh ta.
Vị quan chức tiến đến với vẻ mặt cứng nhắc như được lập trình, thậm chí còn gượng gạo mỉm cười: "Theo tôi được biết, Học Viện Lâm Tượng không hề thiếu hụt kinh phí. Chẳng phải các bạn đã nhầm lẫn rồi sao?”
À, muốn quỵt nợ đây mà?
Tề Trác nhướng đôi mắt đào hoa, ánh lên vẻ hứng thú đặc biệt, anh dừng luyện tập và đứng sang một bên quan sát.
Thời Miên cũng liếc nhìn người đại diện kia một cái rồi hỏi: "Có cần tôi trình ra báo cáo tài khoản của Lâm Tượng trong mấy năm qua không?”
"Không vội." Đối mặt với một nhóm học viên trẻ chưa đến hai mươi tuổi, viên chức kia chẳng thèm để tâm: "Lần này chúng tôi chỉ đến tìm hiểu tình hình. Những tài liệu đó có thể để sau. Dù sao chiều nay các bạn cũng phải bốc thăm, sau đó còn thi đấu. Nếu lỡ bận rộn mà mắc sai sót, hai bên đều mất công vô ích, chưa kể còn khiến các bạn phân tâm vào lúc quan trọng.”
Quyển 2 -