Ông ta nhấn mạnh cụm từ 'chiều nay bốc thăm' và ' sau đó thi đấu', rõ ràng mang theo ý đe dọa.
Lần này không chỉ Tề Trác, mà cả các học sinh khác cũng ngừng tay, nhìn thẳng vào người đại diện từ Bộ Giáo Dục từ trên xuống dưới.
Vị quan chức Bộ Giáo Dục bị nhìn đến nhíu mày: "Các bạn làm gì vậy?"
"Chẳng làm gì cả." Vương Lạc cười khẽ: "Chỉ là muốn nhớ kỹ vẻ ngoài lộng lẫy của ngài lần cuối, sợ sau này không còn được thấy nữa."
" Đúng thế. Giờ ngài oai phong biết bao, khí thế áp đảo nhường nào, thật đáng tiếc." Hồ Nhất Châu lắc đầu cảm thán. Cả nhóm phối hợp nhịp nhàng, khiến sắc mặt vị quan chức kia càng lúc càng khó coi.
Viên sĩ quan trẻ bên Quân Bộ vốn định ngắt lời khi nghe thấy những lời nói ngang ngược của người Bộ Giáo Dục, nhưng giờ lại không khỏi bật cười thầm.
Có lẽ đối phương không biết, nhưng chính anh là người được Châu thiếu tướng cử đến để giám sát việc này. Anh từng theo dõi các trận đấu và biết rõ năng lực thực chiến của Lâm Tượng.
Kẻ này tưởng Lâm Tượng là quả hồng mềm dễ bóp, có lẽ sẽ bị đ.â.m đến tóe máu.
Quả nhiên, Thời Miên gật đầu: "Thi đấu sắp đến, vấn đề tài chính đúng là không cần gấp gáp." Chuyện này chẳng phải đã được giải quyết đơn giản rồi sao?
Ông ta thầm nghĩ, Lâm Tượng còn muốn thi đấu, chỉ cần nắm được điểm yếu này thì bọn họ không dám hành động liều lĩnh.
Ai ngờ cô bé đột nhiên đổi giọng: "Chuyện kinh phí không vội, nhưng chi phí ở trọ mấy ngày qua thì ngài vui lòng thanh toán giúp."
"Chi phí ở trọ?" Vị quan chức khựng lại.
" Đúng thế." Thời Miên đã mở thiết bị quang não và hiển thị một hóa đơn điện tử: "Khách sạn các anh sắp xếp quá ồn ào, lại quá xa trung tâm. Chúng tôi không còn cách nào khác, buộc phải chi tiền thuê một nơi khác. Nếu các anh không thanh toán giúp, chúng tôi cũng sắp không còn đủ khả năng chi trả nữa rồi."
Vị quan chức liếc qua hóa đơn: "100.000 tinh tệ? Sao đắt thế?"
"Bởi vì đó là biệt thự mà." Thời Miên làm ra vẻ vô tội: "Không còn cách nào khác, đây là nơi gần Học Viện Khải Minh nhất."
Sợ ông ta không tin, cô còn lấy cả hợp đồng thuê nhà ra. Nghe nói người của Bộ Giáo Dục muốn gặp, cô đặc biệt nhờ Huyết Sắc hỗ trợ chuẩn bị sẵn.
Vị quan chức Bộ Giáo Dục hít sâu một hơi: " Tôi phải về hỏi lại."
Chỉ là 'hỏi lại ', còn hỏi xong mà có giải quyết hay không, thì không liên quan đến ông ta.
Nhưng dường như cô bé không nghe ra ý tứ này: "Cảm ơn ngài. Thật ra không thanh toán cũng không sao. Dù sao khách sạn kia tuy hơi ồn, nhưng ở khu trung tâm náo nhiệt. Chúng tôi chưa từng đi dạo, vốn định tối nay phát sóng trực tiếp một chút để cảm ơn người hâm mộ, tiện thể kiếm thêm tiền thưởng để trả nợ."
Phát sóng trực tiếp gì chứ? Để cả thế giới biết họ sắp xếp thí sinh ở một khách sạn như vậy sao?
Vị quan chức Bộ Giáo Dục giật giật thái dương, càng thêm tức giận với Cao Tân vì làm việc không đến nơi đến chốn. Đây chẳng phải tự đưa nhược điểm cho đối phương sao?
" Tôi sẽ quay về hỏi ngay, trước tối nay nhất định sẽ giải quyết xong."
"Vậy thật cảm ơn ngài, ngài khách sáo quá." Thời Miên nhiệt tình tiễn hai người ra tận cửa, còn vẫy bàn tay nhỏ và nói: "Lần sau lại đến nhé."
Vị quan chức Bộ Giáo Dục vừa rời đi thì chưa đến trưa, khoản chi phí 100.000 tinh tệ đã được xác nhận chuyển khoản vào tài khoản của Thời Miên. Ký túc xá cũng nhanh chóng được sắp xếp lại, đặt ngay tại khu vực vốn thuộc về Không Vực, như thể sợ bọn họ thực sự quay về khách sạn phát sóng trực tiếp.
Tổ trưởng Cao Tân đích thân đến sắp xếp phòng và xin lỗi vì sự thiếu sót của mình.
"Thầy Cao đúng là người tốt." Tiễn tổ trưởng xong, các học sinh không nhịn được cảm thán.
Họ tưởng mọi chuyện đã khép lại, không ngờ lại có thêm một món quà bất ngờ như vậy.
Nhưng Thời Miên chỉ đứng trước cửa ký túc xá nhìn qua, rồi dẫn mọi người quay về khu huấn luyện, hoàn toàn không có ý định dọn vào ở.
"Em sợ họ gắn thiết bị nghe lén bên trong." Tề Trác vừa đút tay vào túi vừa bước đi bên cạnh cô.
Quyển 2 -