"Vậy còn nghĩ gì nữa? Mau về rửa mặt và đi ngủ đi."
Nói là về ngủ, nhưng sau tất cả những gì vừa trải qua, ai có thể chợp mắt được chứ?
Có lẽ chỉ có Vũ Tráng Tráng ngây thơ đó là có thể chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, không ít người đều mang quầng thâm mắt, chỉ có Vũ Tráng Tráng ngơ ngác hỏi: "Hôm qua mình mơ thấy hiệu trưởng dạy tụi mình tu tiên. Các cậu nghĩ sao, buồn cười không? Chắc chắn là mình bị khí thế áp đảo của hiệu trưởng làm cho hoảng sợ."
Vương Lạc chẳng thèm để tâm đến Vũ Tráng Tráng, cậu ngáp một cái rồi nhìn Trân Hàn đang sắp xếp hành lý: "Cậu sắp về à?"
Trân Hàn gật đầu nói: "Trước mắt thì về nhà xem tình hình."
Nghe thấy cách nói " trước mắt" đó, Vương Lạc nhướng mày hỏi lại: "Cậu định quay lại học tu tiên à?"
Nếu không thì họ có thể nghỉ hè sau kỳ thi cuối kỳ.
Trân Hàn không phủ nhận.
Tiểu Lục Lạc vẫn cần chữa bệnh, cậu cần sức mạnh tu tiên và cần trở nên mạnh mẽ hơn.
Hơn nữa, những gì cậu nợ hiệu trưởng, còn chưa trả lại được dù chỉ một phần mười. Miễn là không phải làm việc xấu, thì học cái gì cũng được.
Thấy Vương Lạc vẻ mặt mệt mỏi, Trân Hàn hỏi: "Còn cậu thì sao? Hôm đó, hiệu trưởng có vẻ bất ngờ, chắc là thiên phú linh căn của cậu không hề tệ."
"Hãy xem xét sau. Một tháng trước mình còn không biết mình có thể tốt nghiệp hay không, chỉ muốn kiếm tiền để cha mình có thể an hưởng tuổi già."
Vương Lạc cảm thấy nếu Thời Miên chỉ muốn giữ vững học viện, thì không cần thiết phải để họ tu tiên, như vậy quá mạo hiểm.
Trừ khi cô ấy còn mục đích khác, mục đích đó giống như cô ấy từng đề cập, làm theo quy tắc thì quá chậm, chỉ có thể sử dụng vài thứ đặc biệt.
Bề ngoài Trân Hàn tưởng chừng trầm ổn nhưng bên trong thực chất lại ẩn chứa sự kiên cường không chịu khuất phục.
Vương Lạc thì vô cùng thận trọng, mọi việc luôn cần suy nghĩ kỹ càng.
Hai người thu dọn đồ đạc, đi ra đằng trước trường đón một chuyến tàu bay công cộng và chỉ qua một trạm đã gần đến nhà.
Khu dân cư này rất chật chội, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào từ những khối nhà cũ kỹ xuống cấp, bên đường còn đọng lại những vũng nước bẩn.
Vương Lạc nhìn thấy Trân Hàn đang nhìn quanh dò xét thì nói: "Chắc là hệ thống thoát nước lại bị tắc nghẽn, lát nữa mình sẽ giúp cậu xử lý."
Trân Hàn gật đầu và đi về phía trước, họ đứng dưới lầu thì có một cô gái đang vẫy tay chào họ: "Anh trai, anh Vương Lạc, các anh đã về nhà rồi à!"
Cả hai tiến lại gần hơn: "Tiểu Lục Lạc, em làm gì ở đây?"
Cô gái ấy khoảng 15-16 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt và có đôi mắt to tròn đen láy, chỉ là thiếu đi sự sống động cần có.
Cô nghiêng tai lắng nghe rồi mím môi cười: "Vừa rồi bỗng nhiên em thấy vui, nên em đoán là chắc chắn anh trai đã trở về, nên em mới xuống đây chờ."
"Lại là trực giác nhạy bén của em đấy. Mỗi lần anh em bị thương, thì còn phải gửi tin nhắn báo bình an cho em nữa."
Vương Lạc vẫy tay với cả hai và nói: "Mình đi đây, không biết cha mình có ở nhà hay không nữa." Rõ ràng Vương Đại Xuyên không có ở nhà, Vương Lạc hỏi thăm một chút thì biết ông đã nhận việc đi sửa nhà cho Lão Hoàng ở con phố khác.
Ở trung tâm thành phố người ta dùng robot, nhưng Vương Đại Xuyên lại là một thợ xây lành nghề, nên chỉ có thể ở khu ổ chuột mà sửa nhà cửa, dựng lên những căn nhà tạm bợ.
Vương Lạc đặt hành lý xuống rồi đi tìm, định giúp ông làm việc, nhưng nghe thấy tiếng ông khàn khàn đang cãi cọ với người khác: " Tôi làm việc hai ngày, mà cậu không trả cho tôi một xu, cậu đang đùa tôi à?"
Tóc của Vương Đại Xuyên đã chuyển sang màu hoa râm, lưng đã còng, hơi hưng phấn một chút là lại thở không ra hơi.
Đối diện ông là một người đàn ông trung niên mặc áo hoa, ngậm điếu thuốc, hàm răng vàng nghệch: "Chúng ta là hàng xóm, nói chuyện tiền bạc làm mất tình cảm... cứ coi như giúp đỡ em trai mình một tay đi, em cũng là không còn cách nào."