Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 142

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Những vật liệu kia cũng là tôi bỏ tiền ra mua mà!" Vương Đại Xuyên bị nghẹn đến mức ho liên tục.

Lão Hoàng không quan tâm nói: "Ai cũng biết anh Vương là người tốt, những đứa trẻ không quen cũng được anh nhặt về nuôi, còn cho chúng đi học. Người tốt như anh chắc không thiếu chút tiền bạc đấy mà."

Vương Đại Xuyên đã làm thợ xây suốt cả đời, tiếp xúc bụi đất nhiều nên phổi luôn không tốt.

Vương Lạc muốn kiếm tiền chính là muốn cho ông nghỉ hưu sớm, nghỉ ngơi và không để bệnh trở nặng hơn.

Người này biết rõ phổi cha cậu không tốt mà vẫn hút thuốc trước mặt ông, thậm chí còn cố tình thổi khói thuốc vào mặt ông...

Ánh mắt Vương Lạc trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, cậu tiến lên bóp tắt điếu thuốc của Lão Hoàng: "Thuốc lá của chú Hoàng cũng không tệ nhỉ."

Ban đầu Lão Hoàng có chút không vui, nghe được lời khen thì lại tự đắc: "Thuốc ngon phải không, chú Lương ở trong thành phố tìm cho tôi đấy."

Nói xong lại dùng ánh mắt soi xét mà đánh giá Vương Lạc: "Cậu cũng không còn nhỏ nữa, sao lại không nghĩ đến chuyện lập gia đình? Đến cái học viện tào lao đó học để làm gì? Còn không bằng đi theo anh Lương của cậu, mỗi tháng cho cậu 400 tinh tệ."

Vương Lạc từ nhỏ không mẹ không cha, mà ai cũng biết cậu là con nuôi của Vương Đại Xuyên nên thường xuyên bị bắt nạt, những kẻ như Lão Hoàng được thể tùy tiện chỉ trích.

Ai ngờ Vương Lạc lại lẩm bẩm: "Mỗi tháng 400 tinh tệ, còn không bằng những người xây tường ở học viện."

Lão Hoàng sửng sốt hỏi lại: "Cậu nói gì?"

Vương Lạc đã mỉm cười chuyển đề tài: "Không sao, không trả tiền thì thôi. Tôi mới đi theo học viện tham gia sát hạch ở Phong Khởi, cả tiền thưởng lẫn tiền kiếm được trước đó, mang về được số này."

Cậu liền giơ ra hai ngón tay.

"Hai ngàn mà còn dám khoe." Lão Hoàng khinh thường nói: "Anh Lương của cậu mỗi một tháng còn kiếm được nhiều hơn thế."

"Không phải hai ngàn."

"Không phải hai ngàn thì chẳng lẽ là hai mươi ngàn?"

"Không, là hai trăm ngàn tinh tệ."

"Hai trăm ngàn? Chỉ mình cậu à?" Lão Hoàng nhìn Vương Lạc từ đầu đến chân: "Cậu đi bán thân à?"

Khi Vương Lạc không muốn mặt mũi cũng khiến cả Thời Miên cũng phải sợ, nhưng thực tế trông cậu khá dễ nhìn, gương mặt mang vẻ đẹp giới tính trung lập.

Vương Đại Xuyên nghe thấy liền cau mày, nhưng Vương Lạc lại cười tươi kéo ông lại: "Đừng tức giận, cha chỉ cho con xem chỗ nào cha đã sửa đi."

"Cha sửa chỗ nào mà con không nhìn ra được à?" Vương Đại Xuyên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lão Hoàng.

Lão Hoàng cũng chẳng sợ hãi, ông ta nhướng mày mà cười nhạo: "Sao? Tôi nói sai à?"

Ngay lập tức, ông ta thấy Vương Lạc tiến đến bức tường vừa được sửa chữa và đ.ấ.m một cú làm tường lủng ra một lỗ...

Lão Hoàng: "Hả?"

Chưa kịp phản ứng, Vương Lạc lại đ.ấ.m hai cú nữa, phá hủy các bức tường khác. Ngôi nhà từng có thể ở được nay chẳng khác nào là tổ ong, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, làm Lão Hoàng run lẩy bẩy, ông ta tức tối nói không ra lời: "Cậu, cậu!"

Vương Lạc cười tủm tỉm nhìn ông ta, xoa xoa cổ tay: "Còn nữa không?"

Lão Hoàng cố gắng nuốt cơn giận xuống: "Không còn nữa."

"Không còn thì tốt."

Vương Lạc thu dọn dụng cụ của Vương Đại Xuyên, và mang theo cả túi xi măng, dễ dàng cầm lấy và dẫn Vương Đại Xuyên đang ngơ ngác đi.

Đi được một đoạn xa, Vương Đại Xuyên mới nắm lấy tay cậu: "Con không đau à?" Vương Lạc liền nhăn mặt nói: "Cha sửa nó cứng quá, nếu không phải con đã tập luyện thì chắc tay đã gãy mất rồi."

"Cha xây nhà đâu phải để cho con phá!" Vương Đại Xuyên bực bội nói, nhưng nghĩ lại cũng không khỏi thắc mắc: "Con từ bao giờ mà trở nên mạnh thế?"

"Tất cả là nhờ công cha nuôi dưỡng tốt, cho con thân hình khỏe mạnh như gấu, bắp tay nóng bỏng như lửa..."

"Ba ngày cha không đánh con rồi phải không? Lại bắt đầu nói vớ vẩn rồi!"

Quyển 1 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 142