"Cứ thử xem sao, biết đâu tu tiên lại giúp mình kiếm được nhiều tinh tệ hơn." Vương Lạc nghĩ về sự náo nhiệt của học viện cùng vẻ mặt hứng khởi của Lão Hoàng hôm qua, cậu liền cười nói: "Mình thấy lời hiệu trưởng nói rất đúng, việc thuyết phục người khác bằng lý lẽ, quả thực rất thú vị."
Không chỉ riêng Vương Lạc, khi đến nơi, hóa ra tất cả tám học sinh đã kiểm tra linh căn hôm trước cũng đều đã có mặt đầy đủ.
Hai ngày qua là quá đủ để nhóm thiếu niên này trải qua đủ cung bậc cảm xúc, từ sự kinh ngạc ban đầu, đến lo lắng, và giờ lại chuyển sang một niềm mong chờ mãnh liệt.
Tất cả đều là những thiếu niên từ 17, 18 đến 18, 19 tuổi, trong lòng ai mà không có chút liều lĩnh và ảo tưởng về tương lai chứ?
Nếu không biết mình có linh căn thì đành chịu, nhưng đã biết mình có thể đi trên một con đường khác, không thử thì cứ như có cảm giác đã bỏ lỡ một cơ hội đổi đời trị giá bạc tỷ.
Ân Phương còn cẩn thận phân tích dữ liệu: "Theo mình kiểm tra, khả năng thế giới này xuất hiện tu tiên là chưa tới một phần nghìn tỉ. Có lẽ tất cả những gì xảy ra hôm kia, chỉ là do áp lực từ kỳ thi cuối kỳ của chúng ta quá lớn, nên cùng lúc xuất hiện ảo giác tập thể mà thôi."
Mọi người: (Im lặng đến khó xử)
Sau đó, Ân Phương chuyển hướng câu chuyện: " Nhưng tốt hơn hết hãy tin rằng nó tồn tại, bởi hơn 83% các tiểu thuyết võ hiệp và tiên hiệp đều có cảnh đầu độc hoặc hạ cổ trùng cho thuộc hạ. Một khi phản bội, thuộc hạ sẽ lập tức phải chịu cảm giác đau đớn như bị hàng nghìn con kiến cắn xé trái tim."
Mọi người: "..."
Nhờ Ân Phương khuấy động không khí như vậy, đến khi Thời Miên xuất hiện, mọi người đã không còn cảm giác hồi hộp và mong đợi căng thẳng như ban đầu nữa.
Thời Miên quét ánh mắt sắc bén qua từng người, giọng nói bình thản: "Các cậu đã quyết định hết rồi chứ?"
Tất cả đồng loạt gật đầu xác nhận.
Thời Miên lấy từ trong ba lô ra tám chiếc bồ đoàn được dệt từ Tĩnh Tâm Thảo, nhẹ nhàng tung chúng ra trước mặt mọi người.
Đệm ngồi thiền. Dù đã chứng kiến nhiều điều kỳ lạ và thần bí trong lúc kiểm tra linh căn, nhưng hành động này của Thời Miên vẫn khiến ánh mắt các học sinh sáng bừng lên vẻ thích thú.
Họ vội vàng đặt những chiếc bồ đoàn xuống đất và ngồi vào tư thế theo hướng dẫn của Thời Miên, rồi sau đó...
Thời Miên bắt đầu giảng giải: "Tu tiên, nói một cách đơn giản, là vận dụng linh khí từ trời đất để biến đổi bản thân, từ đó tìm kiếm sức mạnh siêu phàm và sự trường sinh bất lão."
Các học sinh: "Vâng, vâng ạ."
-
Thời Miên tiếp tục: "Cơ thể con người có 52 huyệt đơn, 309 huyệt đôi, và 50 huyệt kỳ nằm rải rác bên ngoài hệ thống kinh mạch chính..."
Các học sinh: (Lại một lần nữa im lặng đến khó xử)
Sau khi cô giảng giải xong, mọi người im lặng một lúc lâu, rồi mới có người nhỏ giọng hỏi: "Tụi em... có cần phải nhớ hết những huyệt đạo này không ạ?"
Thời Miên: "..."
Vũ Tráng Tráng thẳng thắn hơn: "Hiệu trưởng, ngài vừa nói là giữ ý ở đan điền, vậy đan điền của chúng em nằm ở đâu ạ?"
Thời Miên: "..."
Thôi được rồi, đây là lỗi của cô. Cô quên mất mình đang giảng dạy cho một nhóm học sinh vốn không mấy xuất sắc trong việc học.
Cảm giác khi hướng dẫn một đám học viên kém cỏi tu luyện là gì ư? Nếu không chuẩn bị kỹ, e rằng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Cũng không cần ghi nhớ toàn bộ huyệt vị để dẫn khí nhập thể, chỉ cần dẫn khí vào chín huyệt vị thuộc tiểu chu thiên là đủ. Nhưng ngay cả khi đã học thuộc chín huyệt vị đó, vấn đề mới lại phát sinh... đám học viên này không tài nào ngồi yên.
Thời Miên phát hiện Hồ Nhất Châu đã lén lút cử động. Dù Vương Lạc không nhúc nhích, nhưng chân cậu ta đã tê rần, nét mặt cũng có phần vặn vẹo.
Hầu hết các học viên ở đây đều đã hoàn toàn mất tập trung. Chỉ có Trần Hàn, Ân Phương và Vũ Tráng Tràn là vẫn ngồi yên bất động.
Ý nói đám học sinh này ngẩn người hết rồi, không tập trung học.
Tuy hai người đầu tiên khá trầm ổn, nhưng người cuối cùng thì đã ngủ gật. Thậm chí còn không ngừng dùng tiếng ngáy "tấn công" các bạn học khác.
Thời Miên cũng muốn mài giũa tâm tính của đám học viên này. Cô nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp cho đến khi tiếng chuông báo hiệu buổi trưa vang lên, báo hiệu giờ học kết thúc. Cô mới mở mắt: "Tạm thời học tới đây thôi."
Các học viên như vừa được đại xá, chỉ riêng Trân Hàn nhíu chặt mày, có vẻ không hài lòng với thành quả buổi sáng.
Không phải cậu không cảm nhận được linh khí, mà là cậu không thể thiết lập kết nối với nó, chứ đừng nói đến việc hấp thu linh khí vào cơ thể rồi vận chuyển xuống đan điền.
Quyển 1 -