Toàn bộ học viên đều không dám nhìn thẳng cảnh tượng đó; quả nhiên, lần này Tần Lãnh còn chẳng trụ được đến mười phút. Chỉ vỏn vẹn năm phút, anh ta đã nằm bẹp dưới sàn đấu.
Thời Miên ra tay vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, không chỉ khiến khuôn mặt Tần Lãnh bầm dập thảm hại, mà ngay cả tay chân của anh ta cũng bị trật khớp. Sau đó, cô còn xoa xoa đầu anh ta một cách thân mật và nói với vẻ mặt đầy triều mến: "Học viện đúng là đang thiếu giáo viên, nhưng anh ngay cả một đứa trẻ cũng không đánh lại, tôi biết phải làm sao đây?"
Đứa trẻ ư? Hung hãn đến vậy mà cô còn dám tự nhận mình là trẻ con sao?
Tần Lãnh không hề ngu ngốc. Khi Thời Miên xoa đầu mình, anh ta đã lập tức hiểu ra vấn đề.
Đối diện với vị hiệu trưởng trẻ tuổi nổi tiếng thù dai này, anh ta quyết định bỏ qua mọi sự phản kháng, mà thẳng thắn đề nghị: " Tôi sẽ nộp 20 vạn tinh tệ làm khoản tiền đặt cọc, em có thể cho tôi thử việc ở học viện ba tháng được không?"
"90 vạn."
"90 vạn thì... 50 vạn!"
Mặc dù học viện hiện tại đã sở hữu một khoản tài chính lên đến hàng trăm triệu, nhưng dù là "muỗi nhỏ" thì vẫn là thịt, huống hồ khoản tiền này còn khá lớn. Thời Miên quyết định tạm thời tha cho anh ta một mạng... chỉ là tạm thời thôi.
Thế là Học Viện Lâm Tượng lại có thêm một giáo viên mới. Các học viên đành phải thay đổi quan điểm ban đầu về Tần Lãnh.
Đây đâu chỉ là đến làm việc miễn phí, rõ ràng là một người sẵn sàng chi tiền để được cống hiến, một "kẻ cuồng công việc" đẳng cấp SVIP với cấp độ chiến đấu siêu việt!
"Người này đầu hàng nhanh quá, tôi chuẩn bị cáng mà còn chưa kịp dùng đến." Hồ Nhất Châu lộ vẻ tiếc nuối ra mặt.
Thời Miên là người đầu tiên rời khỏi phòng huấn luyện. Khi đi đến bên thang máy, cô bỗng quay lại và gọi Trần Hàn: "Cậu định về nhà sau khi tan học đúng không?"
Trần Hàn nãy giờ có vẻ hơi mất tập trung. Nghe vậy, cậu ngẩn ra một thoáng rồi gật đầu.
Trần Hàn đã nhận được gói thuốc gen đã đặt mua; nếu không vì học viện đang tổ chức tuyển sinh, thì cậu đã muốn về ngay để chữa bệnh cho em gái mình.
Thời Miên rất thấu hiểu hoàn cảnh của cậu nên liền nói: "Đừng vội đi, đến văn phòng tôi một lát."
Trần Hàn tưởng cô còn có việc cần giao phó cho mình, nên lập tức gật đầu đi theo. Đến nơi, Thời Miên lại đưa cho cậu một phiếu đăng ký.
Trần Hàn ngẩn người ra và nghe thấy giọng nói non nớt nhưng đầy uy quyền của vị hiệu trưởng vang lên: "Cậu không muốn em gái mình đến học viện sao?"
Cậu muốn. Cậu đã từng mơ thấy em gái nhỏ hoạt bát chạy nhảy khắp nơi, cùng cậu đi dạo dưới bóng cây xanh mát trên sân Học Viện Lâm Tượng.
Đây không chỉ là một phiếu đăng ký, mà còn là kỳ vọng và lời chúc phúc của vị hiệu trưởng trẻ tuổi dành cho em gái cậu.
Trần Hàn lặng lẽ siết chặt tờ giấy trong tay, rất lâu sau mới cất lời, giọng nói khàn khàn và nghẹn ngào: "Cảm ơn hiệu trưởng."
Trên tầng lầu, trong phòng huấn luyện.
Dù nhìn Tần Lãnh thương tích đầy mình, nhưng thực ra Thời Miên đã khống chế lực tay rất chuẩn xác, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc anh ta đi làm khi học viện khai giảng.
Hiện tại, Chu Hiểu Mạn đang giúp anh ta bôi thuốc. Dù chỉ là giả vờ, nhưng Tần Lãnh vẫn làm ra vẻ mình sắp không sống nổi, rên rỉ đầy thảm thiết.
Tần Lãnh nằm trên sàn, vẻ mặt tái nhợt nói: "Xin lỗi, làm em mất mặt rồi."
"Người mất mặt là anh, chứ không phải tôi." Chu Hiểu Mạn lạnh lùng trả lời: "Anh có quá nhiều tiền không tiêu hết à? Làm lính đánh thuê không tốt sao, tự dưng lại bỏ tiền ra để làm giáo viên. Đừng nói với tôi là anh thực sự thấy tiềm năng của Học Viện Lâm Tượng đấy nhé."
"Thứ anh thấy không chỉ là tiềm năng của học viện mà còn là..."
Tần Lãnh cảm thấy việc bị đánh một trận cũng không phải không có lợi. Ít nhất anh ta có thể mượn cớ bị thương để lấy lòng thương hại từ cô.
Anh ta định thừa cơ nói rõ tình cảm của mình, nhưng khi nhìn về phía Chu Hiểu Mạn, lại thấy cô bất ngờ trợn to mắt: "Tóc anh bị làm sao vậy?"
"Tóc anh? Tóc anh làm sao cơ?"
Tần Lãnh dùng tay còn lành lặn sờ lên đầu, rồi lập tức biến sắc: "Tóc anh sao lại bị hói mất một mảng rồi?!"
Quyển 2 -