Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 19

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Biết Chu Hiểu Mạn sắp quay về, Sa La đã chuẩn bị sẵn từ hôm trước, dọn dẹp lại căn phòng ký túc xá trước đây của cô ấy một cách tươm tất.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc, Chu Hiểu Mạn có một giấc ngủ ngon lành. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mới phát hiện trời đang đổ mưa.

Cô kéo rèm cửa sổ ra và nhìn bầu trời xám xịt, chuẩn bị đi rửa mặt. Nghĩ ngợi một chút, cô liền đưa tay mở cửa sổ thông gió.

Bên ngoài, những hạt mưa rơi nhẹ nhàng, không còn mùi chua khó chịu từ trong ký ức, cũng không còn mùi hương hăng nồng của rác thải từ bãi phế liệu cũ. Không khí trong lành, tinh khiết như mầm cây non mới nhú ra từ đất sau cơn mưa đầu mùa, tràn đầy sinh khí.

Chu Hiểu Mạn đưa tay ra, cảm nhận từng giọt mưa lất phất rơi trên làn da trần. Cô có cảm giác như cả cơ thể mình, giống như những nhành cỏ cây ngoài kia, đều đang hấp thụ nguồn sinh khí dồi dào từ cơn mưa này để tái tạo.

Chu Hiểu Mạn nhanh chóng thay quân phục và buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, chuẩn bị đến phòng huấn luyện để bắt đầu lịch trình rèn luyện hàng ngày.

Khi đi ngang qua hành lang tầng hai, Chu Hiểu Mạn liền dừng bước. Qua ô cửa sổ lớn bằng kính cường lực, cô nhìn thấy khoảng đất trống sau tòa nhà.

Trong làn mưa mờ mịt, hơn chục bóng người đã đứng xếp hàng ngay ngắn, sừng sững bất chấp cơn mưa nặng hạt. Mặc dù khoảng cách xa và màn mưa che khuất tầm nhìn, nhưng ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ những lưỡi kiếm sắc bén như xé toạc màn mưa, mang theo sự lạnh giá xuyên thẳng vào ánh mắt cô.

Chu Hiểu Mạn hơi khựng lại, ánh mắt cô rơi vào bóng dáng nhỏ bé đang đứng đầu đội hình ấy.

Bất kể mưa gió khắc nghiệt, thì họ vẫn kiên trì tập luyện như vậy sao?

Chu Hiểu Mạn từ xa quan sát, không khỏi cảm thán. Những học sinh này, từng ngày chỉ muốn trốn tránh học hành, tìm cách lười biếng, giờ đây lại có thể kiên trì nỗ lực đến mức độ này …

Cô đứng khá xa, nên không nhận ra rằng Thời Miên không chỉ đơn thuần là đang múa kiếm.

Chiếc xẻng công binh trong tay Thời Miên chuyển động với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, mỗi lần vung lên đều tạo thành một vùng chân không nhỏ xung quanh. Từ sáng sớm đến giờ, kiếm của mọi người đã bị nước mưa làm ướt sũng, nhưng chiếc xẻng của cô vẫn hoàn toàn khô ráo, không hề dính một giọt nước nào.

Sau khi buổi tập luyện kết thúc, Thời Miên thu xẻng công binh lại, ánh mắt quét qua các học sinh.

Vương Lạc với tâm tư tinh tế, lập tức hiểu Thời Miên đang tìm kiếm ai. Cậu liền giải thích: "Trần Hàn đã về nhà để chữa bệnh cho em gái rồi ạ."

Thời Miên dĩ nhiên đã nắm rõ sự tình này. Dù sao, Trần Hàn vốn là học sinh chăm chỉ nhất, việc cậu vắng mặt trong buổi tập luyện quả là điều hiếm thấy.

Nhìn nhóm học sinh, gương mặt ai nấy cũng đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mưa và mồ hôi, cô nói: "Mọi người về tắm trước đi. Những người đã dẫn khí nhập thể thì có thể thử dùng linh lực để hong khô quần áo. Còn Nguyễn Kiều thì tuyệt đối đừng thử…"

-

Hỏa linh căn của Nguyễn Kiều quá thuần khiết, khả năng kiểm soát linh lực của cô lại chưa đủ khéo léo. Chỉ cần sơ sẩy là cô có thể tự thiêu chính mình.

Đáng tiếc, lời nhắc nhở của Thời Miên đã đến muộn một chút. Cả người Nguyễn Kiều đã bắt đầu bốc khói trắng, quần áo ướt sũng dần khô lại. Nhưng khi Nguyễn Kiều phản ứng lại và dừng lại, mùi cháy khét đã lan tỏa trong không khí.

Chỉ trong vài giây, mái tóc thẳng dài đã biến thành mái tóc xoăn lọn xém đen.

Những học sinh định thử nghiệm thì lập tức từ bỏ ý định này, đặc biệt là những ai có Hỏa linh căn.

Nguyễn Kiều cũng không để tâm lắm, cô thử kéo thẳng đuôi tóc: "Kiểu tóc này không phải em tự uốn đâu. Có cần sửa lại không ạ?”

"Không cần. Tóc cháy xém thế kia, có sửa lại cũng chẳng đẹp, cạo trọc luôn đi."

Thời Miên trầm ngâm, cân nhắc có nên bổ sung bài tập kiểm soát linh lực vào chương trình huấn luyện hay không, để lần sau mấy đứa nhóc này khỏi tự gây rắc rối, tự thiêu luôn cả bản thân.

Tóc – chủ đề không thể tránh trong ngày hôm nay.

Khi học sinh tắm rửa xong và tới nhà ăn, bên trong đã có hai người ngồi sẵn.

Là cô giáo mới trở về, dáng người cao ráo, ngồi thẳng lưng trên ghế, đang chậm rãi ăn cháo. Nét mặt cô không còn chút kinh ngạc nào từ hôm qua. Đối diện cô là…

"Thầy Tần, sao thầy lại đổi kiểu tóc thế này?" Hồ Nhất Châu ngạc nhiên hỏi, suýt chút nữa là không nhận ra người quen: "Đêm qua thầy đi ra ngoài cạo trọc à?”

Tần Lãnh không thèm đáp lại. Bị đánh đến mức đó, thay vì nghỉ ngơi, anh lại chạy đi cạo trọc đầu sao?

Lúc này, Tôn Trường Không cầm bình giữ nhiệt bước vào. Ông cụ vừa ngân nga điệu nhạc vừa bước tới, thấy Tần Lãnh thì liền trố mắt ngạc nhiên hơn cả Hồ Nhất Châu: "Ở đây sao lại có một quả trứng luộc to thế?”

Quyển 2 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 19