"Rất khó chữa sao?" Lòng Trần Hàn trĩu nặng, nghĩ rằng câu hỏi khi nãy của Thời Miên chỉ là lời an ủi dành cho Trần Linh.
Không ngờ Thời Miên lại lắc đầu: "Khó, nhưng cũng không hẳn là khó."
Trần Hàn không hiểu gì cả, chỉ thấy cô gái nhỏ trước mặt nâng khuôn mặt xinh xắn lên, biểu cảm phức tạp đến mức khó tả: "Cậu có ngại để em gái mình làm một thần côn không?”
"Thần côn?"
"Là kiểu mà cậu đã chuẩn bị sẵn tư thế, định dùng lý lẽ thuyết phục người ta, nhưng họ cứ nhất quyết phải gieo một quẻ trước ấy. Cậu muốn nói đạo lý với họ, nhưng họ lại bảo hôm nay trăm sự bất lợi, đánh nhau dễ bị gãy chân. Cậu vừa mới đánh nhau xong, cả hai cùng trọng thương, họ lại mò đến lần nữa."
Nhắc đến chuyện này, Thời Miên lại nghiến răng ken két. Trên đời này cô ghét nhất hai loại sinh vật: Một là hệ thống, hai là đám thần côn của Thần Cơ Môn.
Lũ đó đánh nhau thì chẳng ra gì, nhưng đứa nào đứa nấy tài khua môi múa mép hơn cả cô. Quan trọng nhất là đám đó khua môi múa mép lúc nào cũng thành công! Cô vừa nhắm vào ai để khiêu chiến, là bọn họ lập tức tìm đến người đó để xem bói, báo trước để người ta chuồn sớm, khỏi bị cô đánh cho tơi bời. Thù này không đội trời chung!
Thế mà hết lần này đến lần khác, biểu hiện của Trần Linh hôm nay lại chứng minh rằng cô bé này trời sinh mất đi ngũ giác, nhưng giác quan thứ sáu thì lại cực kỳ mạnh.
Thể chất kiểu này cực kỳ phù hợp với công pháp của Thần Cơ Môn. Dù sao thì tiết lộ thiên cơ cũng dễ mắc phải ngũ tệ tam khuyết mà.
Ngũ Tệ Tam Khuyết: ngũ tệ là 'Góa vợ, quả, cô, độc, tàn, còn tam khuyết là thiếu phúc (tài), thiếu lộc (quyền), thiếu thọ (khỏe mạnh}.
Nghĩ đến cảnh sau này, khi người ta ra chiến trường, ai nấy đều điều khiển cơ giáp, còn Trần Linh lại móc ra một cái mai rùa và nói: Tôi thấy ấn đường của cậu tối đen, e rằng sắp có kiếp nạn đổ máu. Thôi thì nhận thua đi.
Thời Miên liền cảm thấy nghẹt thở.
Nhưng điều nghẹt thở hơn nữa là, khi cô phi thăng, quà mừng mà Thần Cơ Môn gửi đến lại chính là một bộ công pháp truyền thừa của môn phái này.
Lúc đó, đám thần côn ấy vuốt râu, vẻ mặt thâm sâu khó dò, nói: "Kiếm Tôn và phái ta còn có một đoạn cơ duyên, không thể nói, không thể nói."
Không thể nói thì đừng có nói! Đã thần thông quảng đại như vậy, sao không bói thử xem khi nào cô mới lấy lại được đôi chân dài đây?
Thời Miên tuy vô cùng uất ức, nhưng vẫn thành thật với Trần Hàn. "Em gái cậu không phải bị bệnh, mà là bẩm sinh mất đi ngũ giác. Trong tay tôi có một bộ công pháp truyền thừa rất phù hợp với thể chất của em ấy, sau khi tu luyện là có thể khai mở giác quan thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín, thậm chí là thứ mười, dần dần bù đắp lại ngũ giác đã mất. Có điều tôi cũng không biết tu luyện, em ấy chỉ có thể tự mình tìm tòi. Có học hay không, hai anh em cậu tự bàn bạc lấy."
Để lại Trần Hàn và Trần Linh tự cân nhắc, Thời Miên liền quay về Lâm Tượng.
Vừa vào cửa đã chạm mặt Tần Lãnh. Anh ấy đội một cái mũ mới mua, trên tay còn xách theo một túi nhựa đen. Mắt Thời Miên quá tốt, dáng người lại nhỏ bé, nên khi đi ngang qua, cô vô tình nhìn thấy chữ trên túi... 'Thần thủy mọc tóc'.
Cô không biết có nên nhắc Tần Lãnh đừng dùng mấy loại sản phẩm linh tinh này hay không. Nhưng dường như Tần Lãnh rất sợ cô hỏi đến, nên liền vội vã rời đi.
Cái sải chân dài c.h.ế.t tiệt kia, một bước của Tần Lãnh bằng bốn bước của cô.
Thời Miên cúi đầu nhìn đôi chân ngắn ngủn của mình, cảm thấy cho dù Tần Lãnh có thật sự sử dụng bừa bãi đến mức hói đầu đi chăng nữa, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến chiều cao của anh ấy đâu.
Vậy nên cô hoàn toàn yên tâm quay về văn phòng và mở cái hộp ra xem.
Không ngờ thứ mà Châu Bắc Thần gửi cho cô lại là một cơ giáp. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý. Dù sao lúc đó cơ giáp của Tề Trác đã bị nổ tung, tàn dư vẫn còn ở hiện trường, với tầm mắt của Châu Bắc Thần thì không thể nào không thấy.
Quyển 2 -