Tê Trác cũng ngửi thấy, anh nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Kiều đang nhấc chân lên, bên cạnh là Thời Miên với ánh mắt lơ đãng.
Bộ dạng này của Thời Miên đúng là hiếm thấy. Tê Trác nhướn mày nói: "Em cũng thấy bối rối sao?"
"Anh mới bối rối ấy." Thời Miên nhanh chóng bình tĩnh lại và thản nhiên nhìn Hồ Nhất Châu: " Tôi mượn máy mô phỏng dùng một lát."
Máy mô phỏng đâu phải thiết bị đo xung lực, không lý nào chỉ vừa chạm đã hỏng.
Huống chi với kiểu đá của Nguyễn Kiều, thứ này mà đến giờ mới hỏng thì tuổi thọ cũng đã thuộc loại phi thường.
Nhìn thấy Thời Miên lấy ra một chiếc cơ giáp mới, Hồ Nhất Châu tò mò hỏi: "Mới có mấy ngày mà Trình Nặc đã làm xong rồi ạ?"
"Không phải Trình Nặc làm, đây là phần thưởng của quân khu gửi đến. Nghe nói đây là cơ giáp mà Châu thiếu tướng từng sử dụng."
Nghe đến tên Châu Bắc Thần, Hồ Nhất Châu càng hứng thú, cậu ghé sát vào chờ xem kết quả quét: "Chắc chắn tính năng phải cực kỳ tốt."
Vòng tròn trên màn hình quay một hồi rồi đột nhiên tối sầm, hệ thống bắt đầu khởi động lại.
Lại quay, rồi khởi động lại. Đến lần khởi động thứ ba, Thời Miên khẽ giật giật mí mắt, và ngay sau đó, máy mô phỏng này cũng hoàn toàn ngừng hoạt động...
Hồ Nhất Châu theo bản năng lùi lại một bước, vội vàng giúp Thời Miên đổ lỗi: "Đồ của Thất Hợp Bang đúng là không có chất lượng, mới dùng vài ngày đã hỏng."
Thời Miên khẽ cứng người, rất muốn gật đầu phụ họa.
Tê Trác không sợ lớn chuyện mà còn gợi ý: "Ở đây còn một chiếc nữa, hay thử luôn đi?"
Thời Miên: “...”
Thời Miên giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m thẳng tới, nhưng bị Tê Trác linh hoạt né tránh được: "Đâu phải anh làm hỏng, em đánh anh làm gì? Với cả, em không nghĩ rằng nguyên nhân máy mô phỏng bị hỏng là vì cấp bậc của cơ giáp vượt qua ngưỡng cho phép, làm nó quá tải sao?"
"Quá tải?"
"Tất cả các máy mô phỏng trên thị trường đều có giới hạn, tối đa chỉ quét được cơ giáp cao cấp. Em không biết sao?"
Mặc dù ngoài dự liệu, nhưng điều này hoàn toàn hợp lý. Dù sao trên toàn bộ Phong Khởi, cũng chẳng có mấy người có thể sử dụng cơ giáp siêu cấp.
Hồ Nhất Châu vỗ trán cái bốp: "Bảo sao cứ thấy là lạ. Em nhớ ra rồi, Châu thiếu tướng có tinh thần lực cấp 3S."
Phần thưởng lần này đúng là quá lớn, tất cả cơ giáp hiện tại của Lâm Tượng cộng lại cũng không đáng giá bằng một chiếc này.
Thời Miên nhìn hạt không gian, có chút phân vân nói: "Liệu tôi có thể giả vờ không biết gì và bắt Châu Bắc Thần trả phí sửa chữa được không?"
Hồ Nhất Châu: “...”
Cô mím môi suy nghĩ một lát, rồi hỏi một câu rất quan trọng: "Nếu không thể quét được, vậy làm sao có thể dùng nó để đăng ký vòng sơ tuyển?"
"Em có thể đặt làm máy mô phỏng từ công ty," Tê Trác đề nghị.
Thời Miên lập tức lắc đầu phản đối: "Giá thành rất cao! Chắc chắn không có loại nào vừa hiệu quả vừa kinh tế như sản phẩm của Thất Hợp Bang." Tê Trác: “...”
Cuối cùng, Thời Miên đi đến kết luận: Thứ này tuy tốt, nhưng hiện tại chẳng mang lại hiệu quả thiết thực. Đăng ký sơ tuyển sẽ bắt đầu từ ngày 1 tháng 9, và họ vẫn phải tự tay chế tạo cơ giáp. Chẳng những không tiết kiệm được chút nào, mà còn làm hỏng cả hai máy mô phỏng.
Cô thở dài đầy tiếc nuối: "Thật là tính toán sai lầm rồi. Đáng lẽ hôm qua nên xin kênh liên lạc của Lý thượng tá mới phải."
Hồ Nhất Châu và Tê Trác chỉ biết im lặng.
Việc huấn luyện không thể trì hoãn, dù không mấy cam tâm, Thời Miên vẫn phải khuân vác máy mô phỏng đi tìm Trình Nặc.
Thực ra, dưới khu vực giảng dạy của Lâm Tượng có một phòng cải tạo cơ giáp chuyên dụng, nhưng trước đây học viện từng suy tàn, suốt hai mươi năm qua không ai sử dụng. Sau này, khi Thời Miên thuyết phục được Trình Nặc, Tôn Trường Không đã cùng cậu lục tìm những ghi chép cũ, rồi từng chút một khôi phục lại căn phòng đó.
Sau khi Trình Nặc trở về, cậu vẫn ở chỗ cũ, nhưng giờ với chiếc khẩu trang vô hình, việc đi lại trở nên tự do hơn hẳn.
Khi Thời Miên đến, Trình Nặc vừa trở về sau khi quan sát kiểu tóc mới của Tần Lãnh. Vừa thấy Thời Miên, cậu lập tức giải thích rằng mình không hề lười biếng. Chỉ là Tê Trác đồng thời sửa chữa cả hệ thống chiến đấu tầm xa lẫn cận chiến, nên tính cân bằng của cơ giáp rất khó nắm bắt. Vì vậy cậu gặp chút bế tắc, đành ra ngoài thư giãn một chút.