Thời Miên thản nhiên kéo ghế ngồi xuống và mở quyển nhật ký ra.
"Ngày X tháng X năm XX, hôm nay tôi trao đổi thông tin với một cựu chiến binh về người biến dị. Ông ấy chia sẻ rằng cuộc xâm lược 49 năm trước diễn ra rất bất ngờ, nhưng cũng kết thúc chóng vánh. Ngoài những cá thể bị thanh trừ, thì những người biến dị khác dường như biến mất không tăm tích chỉ sau một đêm. Khi đó, có một tổ chức tà giáo xuất hiện trong dân gian, tuyên bố rằng người biến dị là thiên sứ giáng thế để trừng phạt chiến tranh và tội lỗi. Nếu không thì làm sao hành tinh Phan Đạt nhỏ bé này lại là mục tiêu đầu tiên? Tôi thấy bọn họ tuyên truyền hoang đường, cuộc chiến tại Phan Đạt đâu phải do chính họ khởi xướng, dựa vào đâu mà phải trừng phạt họ?”
Không ngờ vừa mở đầu đã đề cập đến người biến dị. Thời Miên khựng lại một chút, rồi tiếp tục đọc.
Thật ra không chỉ trong lần xâm lược đầu tiên, mà cả lần thứ hai, nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất cũng là hành tinh Phan Đạt.
Hành tinh này như thể bị nguyền rủa, vừa có chút dấu hiệu phục hồi thì lại phải chịu một đòn giáng chí tử mạnh hơn.
Sau đó, nhật ký không đề cập nhiều thêm về người biến dị nữa. Cũng phải thôi, lúc này cuộc xâm lược thứ hai vẫn chưa diễn ra, người bình thường ai mà nghĩ rằng thảm họa tương tự sẽ tái diễn, thậm chí còn với quy mô lớn hơn?
“Lăng Sơ Dương, tôi nhớ ông ta đã vang danh từ sau cuộc xâm lược lần thứ hai của người biến dị.” Tề Trác vừa nói vừa tựa lưng vào ghế, đứng sau lưng Thời Miên.
Tiểu Bát đã sớm ghé sát lại, nó nghe thế thì gật đầu lia lịa.
“Trong trận chiến đó, ông ta lập vô số chiến công hiển hách. Cũng nhờ những chiến tích ấy mà nhanh chóng thăng cấp, trở thành Nguyên soái trẻ nhất trong lịch sử Liên Bang. Nhưng ông ta đã nổi tiếng từ thời đi học ở Học Viện Quân Sự rồi. Cũng giống như Kỳ Độ, hoàn cảnh gia đình hai người lại tương đồng đến lạ.”
“Hoàn cảnh gia đình?” Thời Miên tò mò hỏi lại, vì những gì cô biết về Nguyên soái này chỉ giới hạn trong quyển nhật ký của hiệu trưởng cũ: “Lăng Sơ Dương cũng xuất thân từ một thế gia danh tiếng?”
“Gần như vậy. Cả hai đều đã khẳng định tài năng từ rất sớm và có thiên phú xuất chúng. Nhưng đều mất đi toàn bộ người thân từ khi mười mấy tuổi, và trở thành những đứa trẻ mồ côi. Nếu không phải Kỳ Độ xảy ra chuyện, thì mọi người đều ví cậu ấy như một Lăng Sơ Dương thứ hai, một Nguyên soái tiềm năng của Liên Bang.”
“E rằng Kỳ Độ chẳng hề muốn làm Lăng Sơ Dương thứ hai chút nào.” Thời Miên không nhịn được mà mỉa mai.
Thật đúng là một lời ví von nghiệt ngã, chẳng những bị đặt lên bàn cân với tiền bối lừng danh, mà còn phải chịu cảnh gia đình tan nát trước tiên.
Tề Trác cũng có ý kiến riêng: “ Nhưng chẳng phải gia tộc Kỳ còn một người chú nhỏ chỉ đơn thuần mất tích thôi ư?”
“Thì cũng như Kỳ Độ mất tích vậy. Còn Kỳ Uyên đã mất tích gần tám năm rồi, nếu còn sống, tại sao lại không trở về?”
Trình Nặc rõ ràng quan tâm đến nội dung trong nhật ký hơn: “Đọc tiếp đi. Hiệu trưởng cũ dù ngoài miệng vẫn gọi Lăng Nguyên soái là kẻ tầm thường, nhưng trong quyển nhật ký này, ngoài Tiểu Nguyên ra thì chỉ độc nhắc đến ông ta. Tôi nghi ngờ họ giống như Nguyệt Tinh Hà và Kỳ Độ, là mối giao tình huynh đệ trong Liên Bang đấy mà.”
Tề Trác: “...”
Thời Miên: “....”
Tiểu thiếu gia Nguyệt Tinh Đồ quả thực đã hé mở một chân trời mới trong nhận thức của Trình Nặc.
Nhưng hai người kia lúc trẻ quả thực đồng điệu và ngưỡng mộ sâu sắc lẫn nhau.
Thời trẻ, hiệu trưởng cũ của Học Viện Lâm Tượng là một thiếu gia nhà giàu, nắm giữ chức hiệu trưởng Học Viện chỉ để thỏa thú vui cá nhân. Hắn cũng không hề thiếu thốn về vật chất, lại tốt nghiệp thủ khoa. Thiên phú của hắn cũng không hề tệ, vì thế hầu hết mọi người trong mắt hắn đều chỉ là thứ tầm thường, chỉ có khi nhắc đến Lăng Sơ Dương thì giọng văn mới mềm mỏng hơn đôi chút.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Lăng Sơ Dương không được phép chạm vào Tiểu Nguyên yêu dấu của hắn.
Còn việc hắn ghen với Tiểu Nguyên hay với Lăng Sơ Dương thì lại hoàn toàn tùy thuộc vào góc nhìn của mỗi người.
Người ngây thơ sẽ nhìn ra tình yêu nam nữ, còn người yêu thích thể loại nam nam sẽ thấy đó là một câu chuyện đam mỹ.
Quyển 2 -