Thật ra, so với những đoạn đối thoại vụn vặt, điều Thời Miên tò mò hơn cả là tại sao hiệu trưởng cũ, người vốn đang làm rất tốt trong quân khu, lại quay về Học Viện Lâm Tượng làm hiệu trưởng?
Trong khi Trình Nặc sửa chữa cỗ máy mô phỏng cơ giáp thì cô tiếp tục lật quyển khác. Nhưng quyển nhật ký thứ hai này lại chỉ được viết dở dang rồi ngừng lại đột ngột.
“Tiểu Nguyên c.h.ế.t rồi? Sao lại liên quan tới Tinh tặc đoàn Ngày Tận Thế?”
Những dòng cuối cùng của quyển nhật ký viết vội vã, rối loạn, câu từ rời rạc, chỉ có hai hàng chữ như khắc sâu vào từng trang giấy. Thời Miên cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai: “Tinh tặc đoàn Ngày Tận Thế, đó có phải là nhóm tinh tặc đã từng tấn công Kỳ Độ, và gần đây lại gây ra vụ đen ăn đen ở khu vực biên giới?”
“ Đúng, chính là nó.” Tiểu Bát gật đầu nói: “Tinh tặc đoàn tai tiếng này có lịch sử tồn tại rất lâu đời.”
Chỉ với hai câu nói ngắn ngủi và mơ hồ này, đừng nói là Trình Nặc vốn hiếu kỳ, ngay cả Thời Miên cũng cảm thấy khó chịu tột cùng như bị treo giữa không trung.
“Phong cách ghi chép này còn tệ hơn cả những tác giả trên Tấn Giang hay bỏ dở chương của mình?”
Cô lật nhanh đến mấy trang cuối của quyển nhật ký, không ngờ ở phần gần cuối lại xuất hiện một câu kỳ lạ: “ Tôi lại bắt gặp Tiểu Nguyên.”
Tề Trác không hiểu: “Cái gì mà ‘ lại bắt gặp’? Hắn ta mơ thấy? Hay Tiểu Nguyên thực sự đã trở về từ cõi chết?”
Thời Miên nhận ra Trình Nặc cũng đang lén lút liếc nhìn cô. Xem chừng nếu không có một lời giải thích hợp lý, cậu ấy sẽ khó lòng tập trung vào công việc sửa chữa.
Vì thế cô đắn đo một lúc rồi đáp: "Anh cũng biết tôi là con gái của hiệu trưởng cũ mà. Thực ra đây là một câu chuyện tình yêu đầy bi ai, kỳ thật là một câu chuyện về bạch nguyệt quang đã c.h.ế.t sớm, để lại một thế thân gánh chịu nỗi đau dày vò..." "Không phải câu chuyện về một tiểu thư mất trí nhớ, lưu lạc đến hành tinh hoang tàn này rồi mang thai bỏ trốn sao?"
Câu chuyện còn chưa kịp bịa xong, Trình Nặc đã ngoảnh phắt sang, ánh mắt cậu đầy kinh ngạc.
Cô đứng hình một lúc rồi nghi hoặc hỏi: "Lần trước tôi bịa như thế hả???"
"Đại khái là thế. Bị mất trí nhớ, trở thành thế thân, sau đó mang thai bỏ trốn, một câu chuyện ngược tâm."
Trình Nặc: ...
Tê Trác: ...
Đúng là "nhà dột còn gặp mưa", cô sắp không thể lừa dối được nữa thì Thất ca đột nhiên gọi tới.
"Anh nghe nói, em rất quan tâm đến máy mô phỏng cơ giáp của bọn anh, nhắc mãi không ngừng, còn định chiếm đoạt nữa sao?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên mang theo vẻ nguy hiểm, xen lẫn tiếng s.ú.n.g nổ có tiết tấu ở đầu dây bên kia, như thể anh ta đang tập b.ắ.n tại trường b.ắ.n ngầm.
Thời Miên lập tức phản bác: " Tôi lúc nào nói muốn chiếm đoạt chứ? Tôi đã nói rồi, là tôi không cần, không cần! Các anh cứ khăng khăng muốn đưa cho tôi, xong lại quay sang gài bẫy. Chẳng phải tôi chỉ muốn mượn cái máy kiểm tra tinh thần lực thôi sao? Có đáng để các anh làm khó tôi như vậy không?" Bàn về chuyện 'đặt điều' này, thì có mấy ai qua mặt được cô chứ?
Tại trường b.ắ.n ngầm của Thất Hợp Bang, Lão Đao nghe thấy lời nói của Thời Miên qua loa ngoài, khóe môi anh ta giật nhẹ.
Thất ca liếc nhìn Lão Đao, nhướng mày một cái, rồi vứt khẩu s.ú.n.g ngắn trong tay xuống, đổi sang khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa với lực sát thương khủng khiếp hơn.
Anh nheo đôi mắt hồ ly lại, hầu như không cần ngắm chuẩn vẫn có thể b.ắ.n trúng hồng tâm từng phát một.
Vừa bắn, anh vừa tiếp tục nói chuyện với Thời Miên: "Vậy có nghĩa là, mấy cái máy mô phỏng đó em không cần nữa?" Ở bên kia, Thời Miên ngừng một chút, giọng nói non nớt của cô cũng hạ thấp xuống: "Nói vậy, chẳng phải Thất Hợp Bang định nuốt lời sao?"
Đúng là vẫn khó đối phó như trước.
Cũng chính vì khó đối phó nên mới thú vị, mới có thể phát triển Lâm Tượng trong thời gian ngắn như thế.
Thất ca chạm vào thân s.ú.n.g quen thuộc, anh từ từ nói: "Đồ có thể đưa cho em. Nhưng em định dùng cái gì để trao đổi?"
Quyển 2 -