Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 28

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi. Dù sao tôi cũng không phải là loại người thích lợi dụng người khác."

Cô nhóc đó thực sự đã nghĩ đến chuyện đổi đồ?

Lão Đao hơi bất ngờ. Nhưng rồi anh ta nghe thấy giọng nói của cô trở nên nghiêm túc: "Máy mô phỏng có giá trị nhưng kinh nghiệm là vô giá. Tôi định hy sinh thời gian huấn luyện của đội tuyển trong hai tháng tới, mỗi ngày sẽ đấu đối kháng với thành viên của các anh cho đến khi vòng sơ tuyển bắt đầu."

Lão Đao: "...... Nghe ngóng được nửa câu chuyện bát quái mà bị ngắt ngang, tiếp theo là gì? Vì sao Lăng Sơ Dương lại từ một kẻ lăng nhăng biến thành chó độc thân?"

Trình Nặc tỏ rõ thái độ thất vọng. Nếu không phải Thời Miên kiên quyết khẳng định, cậu đã muốn bỏ về tìm thêm nhật ký mà xem rồi.

Đáng tiếc, ngay cả Tôn Trường Không cũng không có quyển thứ ba. Hai quyển này vốn dĩ là do ông phát hiện khi thu dọn tư liệu của hiệu trưởng cũ.

Đã thế, khi Thời Miên hỏi, ông bèn đưa luôn cả những kỷ vật khác. Nhưng thật ra hiệu trưởng cũ không để lại nhiều đồ. Ngoài thiết bị quang não cá nhân mà ông dùng khi còn sống, thì còn lại chỉ là vài bức phác họa đầy cảm xúc được vẽ nguệch ngoạc.

Dù vậy, với con mắt của Thời Miên, tuyệt đối không thể nhìn ra thứ vẽ trên tranh là người hay khỉ, là Tiểu Nguyên hay Lăng Sơ Dương.

Tối hôm đó, Thời Miên nhận được một cuộc gọi từ Trân Hàn. Hai anh em sau khi cân nhắc kỹ lưỡng đã quyết định nhận truyền thừa của Thần Cơ Môn.

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Trân Linh đứng trước cổng học viện xa lạ hoàn toàn, cô cẩn thận bước vào một cách dè dặt.

Do vấn đề sức khỏe, cô rất ít khi ra ngoài hay giao tiếp với người khác. Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Không ngờ vừa vào tòa nhà dạy học, liền nghe một tiếng kèn sona vang lên chói tai, vui mừng rộn rã. Tiếp theo là tràng vỗ tay không đều, rồi một người bước lên nắm lấy tay cô: "Trân Linh phải không? Xin chào, xin chào. Chị chính là bạn cùng phòng tương lai của em, Nguyễn Kiều."

Trân Linh bối rối không biết làm sao. Trân Hàn cũng không ngờ lại gặp cảnh này, cậu quay sang nhìn Vương Lạc: "Là cậu thông báo sao?"

"Miệng tôi đâu có nhanh đến thế?" Vương Lạc giơ tay ra và tỏ vẻ vô tội: "Là Nguyễn Kiều nói hiệu trưởng đã sắp xếp bạn cùng phòng cho cô ấy, nên mọi người đều đến đón."

Nguyễn Kiều vỗ n.g.ự.c nói: "Yên tâm, sau này chị sẽ bảo vệ em. Vài ngày nữa mấy em gái của chị cũng nhập học, bọn họ cũng sẽ bảo vệ em!"

Thái độ của Nguyễn Kiều khiến Trân Linh càng thêm luống cuống, cô bất giác nhích lại gần anh trai và nhỏ giọng nói: "Cảm... cảm ơn..."

Sau đó khẽ khàng giới thiệu bản thân và nói: "Em có thể tự chăm sóc, sẽ không gây gánh nặng gì đâu."

Không ngờ Nguyễn Kiều nghe xong lại càng nhiệt tình hơn: "Được ở cùng phòng với một nhân vật trọng yếu như chị đây, quả nhiên em có thiên phú dị bẩm." Trân Linh: ... (ngơ ngác không nói nên lời)

Nguyễn Kiều tiếp lời một cách đầy phấn khích: "Bất kể là khiếm thị hay phải ngồi xe lăn, trong các tiểu thuyết, những người như vậy đều được ban tặng sức mạnh phi thường, hoặc sở hữu thân thủ phi phàm, hoặc có trí tuệ vượt trội. Với tư cách bang chủ, chị đặt trọn niềm tin vào em. Từ giờ trở đi, em chính là đứng đầu hàng ngũ quân sư của Ngạo Thiên Bang chúng ta."

Trần Linh: "..."

Từ nhỏ đến lớn, thứ cô nhận được hoặc là sự chế giễu, hoặc lòng thương hại. Đây là lần đầu tiên có người coi sự khác biệt của cô là một lợi thế.

Dù trong lòng còn đôi chút ngỡ ngàng, nhưng khi bàn tay ấm áp, rắn rỏi siết lấy tay mình, thiếu nữ yếu ớt khẽ mím môi, rồi một nụ cười mong manh nhưng rạng rỡ nở trên gương mặt cô: "Cảm ơn ạ."

"Rời khỏi tu tiên giới rồi, mà vẫn còn phải giúp đám thần côn đó dạy đệ tử..."

Thời Miên duỗi thẳng đôi chân ngắn ngủn, nằm dài trên tấm đệm công nghệ cao, cảm thấy một sự uể oải dâng lên ngập tràn trong tâm trí. Cũng như Huyết Đồng, cô hoàn toàn không muốn rời khỏi đây và làm bất cứ việc gì nữa.

[Thực ra, cô có thể nhìn nhận vấn đề theo một góc độ khác mà. ] Hệ thống đột nhiên vang lên, giọng điệu đầy ẩn ý: [Cô đã rời khỏi tu tiên giới rồi, nhưng đám thần côn đó còn phải giúp cô dạy đệ tử. Sau khi dạy dỗ xong, đám đệ tử thậm chí còn chẳng biết họ là ai. Nghe có vẻ thật hả hê, phải không?]

Quyển 2 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 28