Một người trong đám đông không kìm được, bèn quay sang hỏi Sa La: “Những chiếc cơ giáp này đều thuộc về học viện của các cô ư?”
Sa La nhận ra đó chính là kẻ vừa nãy còn buông lời châm chọc mình. Cô khẽ hất cằm, lạnh lùng đáp: “Nếu không phải của học viện chúng tôi, chẳng lẽ là của Phi Hổ Bang các người à?”
Người đó tức nghẹn lời, đứng sững một lúc rồi rụt rè hỏi khẽ: “Cái phiếu đăng ký kia... cô có thể cho tôi một tờ được không?”
Nhưng giọng nói đó quá nhỏ bé, bị nhấn chìm trong biển tiếng ồn ào hỗn loạn xung quanh, Sa La hoàn toàn không nghe thấy.
Dù có nghe thấy, điều đó cũng vô ích. Tất cả phiếu đăng ký hiện tại đều nằm trong tay các học sinh đang điều khiển cơ giáp. Họ vẫn chưa vội phát xuống ngay.
“Học viện chúng tôi tuyển sinh những người từ 16 đến 22 tuổi. Nếu chưa đủ tuổi hoặc đã quá tuổi, xin vui lòng nhường chỗ cho những người khác. Còn cô đây,” Vương Lạc mỉm cười rạng rỡ nhìn một người phụ nữ: “Xin phiền cô mang con trai mình đích thân đến đăng ký.”
Chỉ vài lời đã giúp loại bỏ hơn một nửa số người không đủ tiêu chuẩn.
Dù vậy, vẫn còn rất đông thanh thiếu niên tụ tập xung quanh, đặc biệt là những người trước đó định gia nhập Phi Hổ Bang.
Bốn chiếc cơ giáp hùng vĩ! Hẳn ai cũng từng mơ ước được tự tay điều khiển một cỗ máy chiến đấu như vậy dù chỉ một lần trong đời. Nếu không thể tự mình điều khiển, thì chỉ cần được vào học viện để nhìn tận mắt, sờ tận tay cũng đủ thỏa mãn.
Cả ngày Sa La còn chưa phát nổi vài phiếu đăng ký, vậy mà chỉ trong vòng ba phút, tất cả đã hết sạch.
Những người đứng phía sau không nhận được phiếu bắt đầu than vãn: “Sao nhanh hết vậy? Các vị không chuẩn bị thêm sao?”
Sa La vẫn còn đang ngẩn người, cười gượng đáp: “Năm nay đã chuẩn bị rất nhiều rồi.”
Cô được giao đến 50 phiếu đăng ký, trong khi năm ngoái cả học viện cũng chỉ phát được hơn 30 phiếu. Hơn nửa số đó là người nhận nhưng lại không đến đăng ký.
Nụ cười trên môi Sa La vẫn chưa tắt hẳn, nhưng Thời Miên đã nhanh chóng nhận ra không ít người chỉ lấy phiếu đăng ký để tham gia cho có lệ, chứ chẳng hề có ý định điền thông tin.
Cô cũng chẳng để tâm, đợi những người đủ điều kiện nộp lại phiếu đăng ký, liền thông báo cho họ chờ nhận thông báo và chuẩn bị tham gia kỳ thi đầu vào.
“Nhập học Học Viện Lâm Tượng mà cũng cần thi sao? Chẳng qua chỉ là một học viện tồi tàn tại vùng ngoại vi thôi mà.”
Có những người đến vốn chỉ vì tò mò về cơ giáp, khi nghe thấy vậy liền lập tức lẩm bẩm phàn nàn.
Ngay khoảnh khắc đó, bốn chiếc cơ giáp đồng loạt xoay đầu, ánh mắt điện tử khóa chặt về phía người đàn ông.
Ánh nhìn xuyên thấu từ những thiết giáp khổng lồ khiến người đàn ông sợ hãi đến dựng tóc gáy, vội vàng rụt mình vào đám đông và không dám hó hé thêm bất kỳ lời nào.
Thời Miên cũng chẳng buồn bận tâm. Cô ra lệnh cho các học sinh thu hồi cơ giáp, giúp Sa La dọn dẹp bàn ghế rồi lập tức tiến lên xe bay.
Ba chiếc xe bay nhanh chóng cất cánh, để lại dưới mặt đất những ánh mắt ngưỡng mộ và vô vàn tiếng bàn tán không ngớt.
Không lâu sau đó, đoạn hình ảnh ghi lại cảnh cơ giáp phát phiếu đăng ký đã được đăng tải lên mạng tinh võng:
[Bốn chiếc cơ giáp xuất hiện bên ngoài nhà ga trung tâm – điều gì đã mang đến cảnh tượng hiếm có này cho hành tinh Phan Đạt?]
[Bạn đã từng chứng kiến cơ giáp phát phiếu đăng ký chưa? Nhấn vào để xem điều tưởng chừng bất khả thi!]
Dư luận trên mạng tinh võng lập tức sôi sục:
[Học Viện Lâm Tượng lấy đâu ra cơ giáp? Chẳng cần biết lý do, tôi nhất định phải đến tận mắt chứng kiến!]
Trong khi đó, ba chiếc xe bay đang hạ cánh nhẹ nhàng tại Học Viện Kỹ Thuật Quân Sự Lâm Tượng.
Nhìn từ trên cao xuống, nơi từng là một học viện sắp lụi tàn, nay bỗng bừng sáng, tràn đầy sức sống, tựa như một cây cổ thụ lâu năm đang đ.â.m chồi nảy lộc, vươn mình mạnh mẽ đón lấy ánh mặt trời.
Thời Miên là người đầu tiên bước xuống. Cô quay lại nhìn những người đứng phía sau: “Vòng sơ tuyển sắp tới, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?” -
Quyển 2: Vòng Sơ Tuyển -