" Tôi nghĩ chúng ta cần xây thêm một khu ký túc xá mới." Thời Miên dặn Sa La sắp xếp chỗ ở cho Tề Trác, rồi theo thói quen đỡ Tôn Trường Không bước vào trong: "Về sau số lượng người sẽ ngày càng đông đúc, chỉ hai tầng lầu hiện tại chắc chắn không đủ. Các tòa nhà học thuật nên được dành riêng cho mục đích giảng dạy."
"Được thôi, cô đã quyết thì cứ làm theo."
Tôn Trường Không không hề có ý kiến phản đối, ông vui vẻ đi theo Thời Miên trở về văn phòng, lấy ra tập sổ sách ghi chép các khoản thu chi trong hơn một tháng qua.
Khả năng duy trì hoạt động của học viện Lâm Tượng mà không cần quá nhiều ngân sách ban đầu, chứng tỏ ông ấy thực sự có tài quản lý. Mặc dù công tác xây dựng đã tiêu tốn không ít kinh phí, nhưng tài khoản của học viện vẫn còn một khoản dư đáng kể, đặc biệt là sau khi rau củ từ vườn rau bắt đầu được thu hoạch với sản lượng lớn.
"À đúng rồi, Học Viện Quân Sự Khải Minh có gửi một thư điện tử." Tôn Trường Không mở giao diện hộp thư của học viện: "Họ nói rằng các em đã cứu hai học sinh của họ ở khu vực biên giới, nhưng vì không tìm được nơi cư trú của các em nên đành gửi lời cảm ơn đến học viện."
Phản ứng đầu tiên của Thời Miên là: "Hai đứa nhóc đứng đầu bảng xếp hạng kia cuối cùng cũng nhận ra mình rồi à?"
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô thấy có gì đó không ổn. Kể cả không biết nơi ở của nhóm cô, Nhiếp Tử Phong vẫn có thể tìm cách liên lạc với Trình Nặc mà.
Đúng lúc này, Hồ Nhất Châu cùng mọi người đã quay lại, trên tay mang theo hơn tám mươi tờ đơn đăng ký đã được điền đầy đủ.
Do Vũ Tráng Tráng ở vị trí xa nhất, khi nhóm họ đến đó, đã có người kịp nhìn thấy tin tức trên mạng nên đã trực tiếp lấy mất vài ba tờ từ cậu ấy.
Thời Miên tiện miệng hỏi một câu về việc cứu người.
Tất cả đều ngơ ngác. Hồ Nhất Châu còn vuốt lại mái tóc và thản nhiên nói: "Chúng em đã cứu rất nhiều người, làm sao mà nhớ được ai đến từ Khải Minh chứ?"
Nghe câu trả lời khéo léo ấy, Vũ Tráng Tráng và mọi người lập tức siết chặt cổ Hồ Nhất Châu, đòi xem chiếc cơ giáp mới tinh của cậu. Cả đám náo loạn ồn ào suốt buổi sáng trong học viện, sau đó cùng nhau ăn trưa tại nhà ăn.
Thời Miên vẫy tay ra hiệu cho nhóm Hồ Nhất Châu, cho phép họ nghỉ ba ngày: "Có bất cứ việc riêng nào cần giải quyết thì hoàn tất trong ba ngày này. Sau khi học viện hoàn tất việc tuyển sinh, các cậu phải bắt đầu tập trung huấn luyện cho vòng sơ tuyển."
So với việc đơn thuần săn g.i.ế.c tinh thú, các trận thi đấu đòi hỏi sự rèn luyện chuyên sâu về cả chiến thuật lẫn phối hợp.
Nguyễn Kiều vừa nghe đến việc thi đấu đã vô cùng phấn khích: "Cần gì nghỉ ngơi nữa chứ? Tôi đây, một nhân vật chính tương lai, có thể bắt đầu luyện tập ngay bây giờ rồi!"
Cả nhóm không biết phải nói gì với cô ấy: "Cô quên mất ở nhà còn có một người cha đang trông ngóng đến mòn mỏi rồi sao?"
Lúc này, Nguyễn Kiều mới sực nhớ ra: "Phải rồi, hình như đã hai tháng mình chưa về nhà."
Cả đám: ....
Hơn một tháng trôi qua, không chỉ học viện Lâm Tượng có những thay đổi đáng kể, mà ngay cả Đấu Trường Ngầm của Thất Hợp Bang cũng đã biến chuyển hoàn toàn.
Buổi chiều, Thời Miên tranh thủ đến đó một chuyến. Thậm chí còn chưa bước qua cánh cửa, cô đã nhận ra tầng một của nơi này đã được ngăn ra thành một siêu thị mini, bày bán đủ loại rau củ tươi ngon.
Siêu thị ấy chiếm trọn một mặt kính lớn, không chỉ phục vụ nhu cầu nội bộ của đấu trường ngầm mà còn mở hẳn một lối đi riêng hướng ra mặt đường, khách hàng ra vào tấp nập. Nếu không phải tấm biển lớn với ba chữ "Đấu Trường Ngầm" vẫn được viết theo phong cách thư pháp rồng bay phượng múa, cùng với những robot vệ binh trang bị vũ khí hạng nặng vẫn đứng gác nghiêm ngặt trước cửa thang máy, Thời Miên hẳn đã nghĩ mình đi nhầm chỗ.
Một đấu trường ngầm đúng nghĩa, lẽ ra phải tràn ngập hơi thở bạo lực và sự kích thích nguyên thủy, vậy mà lại bị cô biến thành một chốn bình dị đến khó tin.
Trong lòng Thời Miên thoáng cảm thấy xấu hổ chỉ 0.01 giây, sau đó cô lại vui vẻ tung tăng đôi chân nhỏ đi tìm người.
Dạo gần đây, người đàn ông có ria mép sống khá thoải mái, cuộc sống êm đềm, đồ ăn ngày càng ngon miệng, đến nỗi khuôn mặt đã tròn trịa hẳn ra.
Thấy anh ta lúc nào rảnh rỗi cũng ngồi nhai thứ gì đó, đồng nghiệp không nhịn được mà trêu chọc: "Cậu đúng là dân kỹ thuật may mắn, chứ nếu làm công việc khác thì đã bị kéo ra ngoài rèn luyện để giữ dáng rồi."