— Đi học thật tuyệt —
Cầm chiếc cặp sách được học viện phát, đám nhóc Phương Tiểu Lạc cũng thở dài một hơi đầy mãn nguyện.
Bên trong cặp có sách vở, dụng cụ học tập, cùng một chiếc quang não phổ thông. Tuy không đắt đỏ như các thiết bị cao cấp, nhưng đây vẫn là vật phẩm tiêu chuẩn trên hành tinh này, là món đồ mà những đứa trẻ như chúng chưa từng dám nghĩ tới.
Phương Tiểu Lạc nâng niu chạm nhẹ, cô bé vẫn chưa dám đeo lên: "Sau này tan học, chúng ta vẫn nên trở lại làm công việc vặt đi."
Những đứa trẻ khác đồng thanh gật đầu: "Chuyển đồ, chạy việc vặt, thực hiện các công việc vụn vặt, tan học là có thể làm ngay." Ngay trước ngày khai giảng, một số giáo viên gạo cội cuối cùng đã trở lại học viện.
Những người đó, giống như Chu Hiểu Mạn, chưa từng dám tin sẽ có ngày chứng kiến cảnh tượng này. Một vài người thậm chí phải quay mặt đi, lặng lẽ lau khóe mắt rưng rưng.
"Dạy dỗ những đứa trẻ này thôi mà, dạy ai chẳng như nhau!" Lão Ngô là người đau đáu nhất về lũ trẻ, giọng ông khàn khàn nói.
Ban đầu chỉ định về xem tình hình, nhưng cuối cùng vài giáo viên lão thành đã dọn vào ký túc xá của học viện ngay hôm đó, không buồn về thăm nhà.
Mọi người bận rộn phân công chương trình giảng dạy, tìm kiếm tài liệu, soạn thảo giáo án. Ánh đèn văn phòng rọi sáng đến tận khuya. Sáng hôm sau, họ vội vã vệ sinh cá nhân và thay bộ trang phục lễ nghi trang trọng nhất rồi cùng Tôn Trường Không đứng trên sân khấu, mỉm cười nhìn hơn một trăm gương mặt tân sinh viên.
Lúc này, nhóm học sinh cũ cũng lên sân khấu, đặt thiết bị thu âm chính giữa rồi lắp đặt một bệ nâng tự động ở phía sau bục giảng.
Họ đang làm gì vậy? Hiệu trưởng của Lâm Tượng diễn trò gì vậy?"
Có người thì thầm, lại có người nhìn về phía một hàng ghế cách đó không xa, và kinh ngạc nhận ra, ở đó cũng có những đứa trẻ.
Dù chưa từng học qua đội hình, nhưng đám nhóc như Phương Tiểu Lạc vẫn ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, tinh thần còn phấn chấn hơn đám học sinh bên cạnh. Có sự so sánh này, những tân sinh khác cũng không dám đứng lộn xộn nữa.
Một thiếu niên với kiểu tóc nấm và vẻ ngoài ngoan ngoãn, không kìm được sự tò mò mà lên tiếng:
"Không lẽ hiệu trưởng của Lâm Tượng lại là một đứa trẻ?"
Một đứa trẻ? Hoàn toàn không thể!
Mọi người đang định bật cười thành tiếng thì thấy các giáo sư lão thành bước tránh sang hai bên. Ngay sau đó, một bóng hình bé nhỏ bước lên sân khấu.
Cô bé mặc bộ lễ phục được thiết kế riêng, gương mặt thanh tú, mái tóc xoăn mềm mại được điểm xuyết bởi một chiếc mũ sang trọng. Cô bé đi đến giữa sân khấu, khi vừa khuất sau bục giảng, bệ nâng tự động lập tức hoạt động, từ từ đưa cô bé lên, điều chỉnh đúng độ cao.
" Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Thời Miên, hiệu trưởng của Học viện Kỹ thuật Quân sự Lâm Tượng."
Cả hội trường chìm vào im lặng. Hiệu trưởng Học viện Lâm Tượng thực sự là một cô bé!
Vậy ra đây chính là lý do cần đến bệ nâng tự động...
Phớt lờ những ánh mắt kinh ngạc phía dưới, Thời Miên vẫn bình tĩnh nói tiếp: " Tôi không thích rườm rà, đi thẳng vào vấn đề. Đầu tiên, học viện sẽ cung cấp miễn phí ba bữa ăn mỗi ngày. Nếu có nhu cầu, mọi người có thể đến cửa sổ nhà ăn để trả tiền gọi món."
Tuy thẳng thắn, nhưng đây quả là một chính sách lớn!
Dù giá nguyên liệu sinh học đã bình ổn, nhưng phần lớn gia đình vẫn khó lòng chi trả. Có thể cung cấp cả ba bữa thế này, có lẽ chỉ Học viện Lâm Tượng mới đủ tiềm lực.
Lúc này, không ai còn bận tâm đến việc hiệu trưởng có phải là một đứa trẻ hay không. Tất cả đều vỗ tay vang dội, khí thế tựa như hàng ngàn người.
Thời Miên giơ tay ra hiệu và đợi bên dưới im lặng mới tiếp tục nói: "Đừng vui mừng quá sớm. Ăn uống tốt để các em huấn luyện tốt hơn. Khi học viện cần, các em cũng phải đóng góp công sức."
Tất nhiên rồi, chẳng lẽ Học viện Lâm Tượng lại chi tiền mà không thu lại, chẳng lẽ nuôi không tất cả mọi người sao?
Nếu biết có đãi ngộ tốt như vậy, thì đừng nói hôm đó có phải cuốc đất để vượt qua bài kiểm tra đầu vào, dù có bảo cuốc đất mỗi ngày, họ cũng tình nguyện làm.
Quyển 2 -