Năm chiếc cơ giáp này có đủ các loại: cận chiến, tầm xa và cả cơ giáp phòng thủ mà cô định lấy. Tất cả đều là cơ giáp cao cấp. Chỉ nhìn vẻ ngoài đã thấy thiết kế của chúng rất phức tạp, tinh xảo, tuyệt đối không phải là loại hàng phổ thông bày bán tràn lan. Hơn nữa, chúng thậm chí còn mang dấu ấn của nhiều nhà chế tạo khác nhau.
Nói cách khác, Thất Hợp Bang ít nhất sở hữu hai cơ giáp sư cao cấp.
Đúng là một mỏ vàng, rất đáng để khai thác.
Thời Miên xem qua từng chiếc một: "Năm chiếc này đều cho tôi sao?" Thất ca liếc cô, ánh mắt như muốn nói: "Cô đang mơ giữa ban ngày sao?" Anh nói: "Đào mỏ cũng phải có chừng mực chứ, chỉ một chiếc thôi. Thích thì lấy, không thích thì thôi."
Lần này, Thời Miên không nhìn cơ giáp nữa, mà nhìn thẳng vào anh: "Tham gia thi đấu ít nhất cần năm chiếc cơ giáp."
"Các em không phải đã có năm chiếc rồi sao? Chỉ còn thiếu một chiếc phòng thủ nữa thôi mà?"
Thông báo mới được đăng đi vào buổi trưa, vậy mà đến buổi chiều anh đã biết rồi. Nguồn thông tin đúng là nhanh nhạy thật.
Thời Miên cảm thấy hết nói nổi: "Nếu không cho tôi thì anh lấy ra làm gì? Khoe của à?" "Bán cho em đấy." Người đàn ông chỉ tay vào những chiếc còn lại.
"Nếu em không có tiền, thì có thể viết giấy nợ."
Thời Miên: ”....
"Nếu thực sự không trả nổi, lấy thân trả nợ cũng được. Tôi không ngại bị nói là bóc lột sức lao động trẻ em đâu."
Thời Miên: "..."
Thời Miên chắc chắn là khi nói câu này, anh đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào đôi chân ngắn của cô.
Thời Miên ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào nhà tài trợ hào phóng, rồi gửi đến lời chào hỏi chân thành nhất: " Tôi có thể đánh nhà tài trợ không?"
Trở lại học viện, buổi huấn luyện quân sự vào buổi chiều đã đi được hơn một nửa chặng đường.
Thời Miên vừa định đi tìm Trình Nặc thì đã thấy Tân Lãnh lấy cớ đi vệ sinh, bước vào tòa nhà dạy học, rồi lại nhanh chóng rẽ sang cầu thang, hành động lén lút hệt như đang làm chuyện gì mờ ám.
Tòa nhà dạy học không cao, cũng có người thích đi cầu thang, nhưng vừa đi vừa quay đầu nhìn xem có ai thấy mình không thì đúng là hiếm có.
Tên này không phải đang định làm chuyện gì xấu đấy chứ?
Thời Miên nheo mắt lại và âm thầm theo sau. Thế nhưng, Tân Lãnh không đi lên tầng hai, nơi có nhiều thiết bị nhất, cũng không đến tầng ba, nơi lưu trữ tài liệu. Anh ta lại hướng lên tầng sáu, khu ký túc xá nữ sinh.
Không chỉ vậy, anh còn quay phắt đầu lại, ánh mắt chạm đúng ánh nhìn dò xét của Thời Miên.
Sự tĩnh lặng bao trùm đến rợn người.
Tần Lãnh mãi mới sực nhớ ra mình cần chào hỏi, ngập ngừng cất lời: "Hiệu trưởng, cô đã về rồi ạ?"
Thời Miên, không biểu lộ cảm xúc nào, chăm chú nhìn Tần Lãnh: "Anh đến tìm tôi có việc gì sao?"
"À... không hẳn là thế."
"Vậy anh đến đây làm gì? Cô Chu đang ở tầng dưới, chắc không phải anh định tìm học sinh Trần Linh để xem quẻ đấy chứ?"
"Không, không." Tần Lãnh vội vàng lắc đầu quầy quậy như trống bỏi.
"Vừa nãy tôi hơi choáng váng, vô tình đi lạc đường thôi."
Anh ta vờ tỏ vẻ hối lỗi, rồi nhanh chóng xoay người, vụt một cái biến mất vào cầu thang.
Thời Miên không tin anh ta thực sự đi nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ ngượng nghịu thì thấy đây là sự lúng túng hơn là hoảng sợ, không giống như có ý đồ xấu.
Dù đã lên đến đây, Thời Miên cũng không vội đi tìm Trình Nặc, quyết định sẽ ăn tối xong rồi tính tiếp.
Vừa vào phòng không lâu sau, cửa cầu thang lại khẽ hé một khe nhỏ.
"Quả là xui xẻo, lại đụng phải vị tiểu tổ tông này rồi."
Tần Lãnh với vẻ mặt nhăn nhó, nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Trần Linh và gõ khẽ.
Suốt hơn nửa tháng qua, Trần Linh ngày nào cũng xem quẻ ba lượt. Các tân sinh viên có thể không biết, nhưng những học sinh cũ thì mỗi ngày đều có người tìm đến cô.
Thấy người đến là giáo viên, cô tuy ngạc nhiên nhưng không còn quá hồi hộp như lúc đầu: "Thầy muốn xem gì ạ?"
"Cũng nhiều lắm..." Tần Lãnh thầm nghĩ: Không biết bao giờ mình mới đạt được điều ước, có thể rước vợ về nhà, hay ít nhất là mọc lại mái tóc...
Quyển 2 -