Dĩ nhiên, để đạt được điều ước, trước hết phải tìm cách khôi phục mái tóc đã. Gần đây, Tần Lãnh đã thử mọi phương pháp, suýt chút nữa vì quá lo lắng mà rụng thêm một đợt nữa.
Anh ta chỉnh sửa câu nói rồi mới trả lời: "Gần đây cơ thể thầy có chút vấn đề, muốn tìm hiểu nguyên nhân để có phương pháp điều trị chính xác."
"Thầy không đến bệnh viện khám sao?" Trần Linh cảm thấy thật kỳ lạ khi có bệnh mà không đi bệnh viện lại đến tìm cô để xem quẻ.
"Có đi rồi, nhưng không hề hiệu quả."
Trần Linh không hỏi thêm, đưa đồng xu cho anh. Kết quả quẻ bói nhanh chóng hiện ra: "Quẻ tượng cho thấy nguyên nhân xuất phát từ hành vi thiếu chuẩn mực."
"Hành vi thiếu chuẩn mực?" Tần Lãnh ngẩn người.
Ngoài việc thường xuyên trêu chọc mái tóc xoăn của hiệu trưởng ra, anh ta chẳng làm gì khác cả. Chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ nhặt này mà cũng bị trời phạt sao?
Tần Lãnh cảm thấy quẻ này có lẽ không hoàn toàn đúng, nhưng đã đến đây rồi thì anh ta vẫn hỏi tiếp: "Vậy có cách giải quyết nào không?”
Lần này, kết quả lại càng khó hiểu hơn: "Quẻ bói nói thầy phải loại bỏ tạp niệm, quay về bản thể."
Mua những vật phẩm linh tinh bên ngoài, chẳng hạn như thuốc mọc tóc :3
Nếu Thời Miên có mặt ở đó, cô nhất định sẽ nói với Tần Lãnh rằng, những vật phẩm linh tinh vô dụng ấy tốt nhất đừng dùng nữa.
Thời Miên lúc trước chỉ dùng linh lực tác động khiến tóc của Tần Lãnh rụng tạm thời, vốn dĩ không cần lo lắng, chỉ vài ngày là tóc sẽ tự mọc lại. Nhưng Tần Lãnh quá nôn nóng, liền mua đủ loại sản phẩm kích mọc tóc về dùng bừa bãi, kết quả là da đầu anh ta đỏ rực, tóc lại càng không mọc nổi một sợi nào nữa.
Đáng tiếc là dù suy nghĩ rất lâu, Tần Lãnh vẫn không thể hiểu ra vấn đề. Cuối cùng, anh ta hỏi thẳng điều mà mình quan tâm nhất: "Không biết bao giờ thầy mới thoát khỏi cảnh độc thân đây?"
Trần Linh đang định trả lời thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tần Lãnh sửng sốt. Lúc này, các học sinh cũ không phải đang huấn luyện thì cũng đang trong giờ học, vậy ai lại đến tìm Trần Linh đây?
Chưa kịp phản ứng thì Trần Linh đã dùng quyền điều khiển để mở cửa, một cô bé tóc xoăn bước vào: "Trần Linh, em..."
Giọng nói non nớt bỗng chốc dừng lại. Cô bé ngước mắt lên, lông mày khẽ nhướn: "Thầy Tần."
"Thật... thật trùng hợp." Tần Lãnh chào hỏi một cách cứng nhắc.
Thời Miên không ngờ anh ta thực sự đến để xem quẻ: "Hai người cứ tiếp tục đi, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Tần Lãnh xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống đất, nhưng vì nghĩ đến người vợ tương lai nên anh ta cố nhịn.
Ai ngờ Trần Linh lại nói: "Không sao đâu ạ, đã xong rồi. Sáng nay em còn xem quẻ cho chị Kiều Kiều."
Tần Lãnh: "..."
Anh ta lại im lặng một lần nữa. Vậy chẳng phải vừa rồi anh ta đã làm trò cười vì... sự cô đơn của mình sao?
May mà Tần Lãnh vốn mặt dày, vẫn cố gượng cười nói: "Nếu em có việc, vậy thầy xin phép đi trước đây."
"Chờ đã!" Trần Linh vội đuổi theo, nhỏ giọng nhắc: "Nếu thầy thực sự cảm thấy không khỏe, có thể tìm hiệu trưởng xem thử."
Tần Lãnh lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nên gật đầu qua loa rồi nói: "Biết rồi."
Trần Linh loạng choạng quay về phòng, rồi ngượng ngùng hỏi: "Hiệu trưởng tìm em có việc gì ạ?" Sau nửa tháng điều dưỡng, sắc mặt Trần Linh đã hồng hào hơn, nhưng cô vẫn mặc rất nhiều lớp quần áo.
Thời Miên ra hiệu cho cô đưa tay ra: "Để tôi kiểm tra tình trạng cơ thể em thế nào."
Trần Linh ngoan ngoãn làm theo: "Em thấy khỏe hơn rất nhiều rồi ạ, hình như vị giác cũng đã bắt đầu hồi phục."
Sau khi hỏi thêm vài câu về việc tu luyện, Thời Miên thu tay lại. Trần Linh vội vàng đi tới tủ, lấy ra một món đồ: "Đây là thứ em tiện tay đan lúc rảnh rỗi. Mùa thu có những tia nắng chói chang, nếu hiệu trưởng không chê thì có thể dùng để che nắng."
Thời Miên nhìn kỹ, hóa ra đó là một chiếc mũ được đan từ Thanh Linh Thảo – loại cây mà học viện có rất nhiều. Trên mũ còn buộc thêm một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Cô nhận lấy và đội thử, kích cỡ vừa vặn hoàn hảo đến nỗi cô tự hỏi liệu Trần Linh và Trần Hàn có dò hỏi trước không.
Nhìn khuôn mặt đầy chờ mong của Trần Linh, ánh mắt to tròn của Thời Miên hiếm hoi cong lên thành một nụ cười: "Cảm ơn em, tôi rất thích nó."
Quyển 2 -