Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 55

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Anh không phải người bản địa của hành tinh Phan Đạt nên không hiểu đâu." Hồ Nhất Châu hiếm khi không cười đùa, giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc lạ thường: "Trong mắt người ngoài, hành tinh Phan Đạt chỉ là một hành tinh bị bỏ quên, một bãi rác vũ trụ, không thể sản sinh nhân tài kiệt xuất. Áp lực đè nặng lên vai chúng em không chỉ là danh dự của Học viện Lâm Tượng."

"Còn cả món nợ một tỷ tín dụng của hiệu trưởng nữa." Vương Lạc bổ sung, giọng đầy chua chát.

Hồ Nhất Châu ngay lập tức khom lưng, vẻ mặt căng thẳng: "Không được, vòng sơ tuyển lần này chúng ta phải tìm mọi cách, ít nhất cũng phải kiếm lại một tỷ cho hiệu trưởng. Như vậy dù thành tích không đạt được kỳ vọng của hiệu trưởng, thì chúng ta cũng còn có đường sống, không bị trừng phạt thảm khốc."

Cả đám nhìn nhau một lúc, rồi chụm đầu lại bàn bạc chiến lược, trừ Nguyễn Kiêu vẫn mải mê vung cuốc một cách cần mẫn, không hề xao nhãng.

Gần đến vòng sơ tuyển, những cá nhân khác tại Học viện Lâm Tượng cũng trở nên bận rộn và gấp rút hơn hẳn.

Lo sợ họ ăn uống bên ngoài không tốt, nhà ăn đã chuẩn bị rất nhiều suất ăn đóng gói chân không, cẩn thận cất vào nhẫn không gian của Thời Miên.

Trân Linh còn làm vài lá bùa bình an theo công pháp truyền thừa của Thần Cơ Môn. Mỗi người tham gia vòng sơ tuyển, bao gồm cả Thời Miên, đều được phát một lá.

Chỗ Thời Miên luôn có người đến tặng đồ, nên khi thấy Tần Lãnh xuất hiện, cô còn tưởng anh cũng vì chuyện này.

Nhưng hai tay Tần Lãnh lại trống trơn. Anh cất lời: "Hiệu trưởng, anh nghe nói em biết xem bệnh. Bệnh không mọc tóc có chữa được không?”

Thời Miên nhìn mái đầu bóng lưỡng không còn một sợi của anh, ngập ngừng không biết giải thích thế nào rằng đây không phải bệnh, mà là do lạm dụng quá nhiều sản phẩm chăm sóc tóc.

Tần Lãnh lại hiểu lầm, nghĩ rằng Thời Miên vẫn còn để bụng chuyện hôm đó anh xoa đầu cô. Anh lập tức nói: "Anh có thể trả phí khám bệnh. Một trăm nghìn tinh tệ đủ không?”

Thời Miên: "..."

"Ba trăm nghìn! Chỉ cần em làm anh mọc lại tóc, ba trăm nghìn anh cũng đồng ý!"

Thời Miên: "..."

Cô thật không ngờ, Tần Lãnh, người bị cô làm trọc đầu, vậy mà lại tìm đến cô khám bệnh, còn ra giá hào phóng như thế.

Vậy thì cô cần gì phải nói thật nữa? Có lông cừu thì cứ cắt thôi!

Vẻ mặt Thời Miên lộ vẻ do dự: "Chuyện này không phải là không thể chữa, chỉ là thời gian khá dài, sợ anh không tin thôi."

Dài hơn hai tháng được sao?

Vì theo đuổi "vợ", Tần Lãnh cũng quyết tâm: "Em cứ nói đi, anh nhất định sẽ làm theo."

Vì vậy, Thời Miên quay về phòng, lấy bình sứ đựng nước linh tuyền và tiện tay đổ đầy nước máy. Cô nói: "Đây là bài thuốc tổ truyền của nhà tôi. Mỗi lần gội đầu, anh thêm ba giọt này vào. Đừng thêm nhiều quá, đồng thời dừng sử dụng các sản phẩm khác để tránh phản tác dụng."

Tần Lãnh mở ra ngửi thử: "Sao không có mùi thuốc gì cả?"

"Không tin thì thôi, đừng dùng." Thời Miên làm bộ muốn lấy lại. Tần Lãnh vội cất vào túi và thanh toán dứt khoát.

Về đến phòng, anh làm đúng như Thời Miên nói, không dùng thêm gì khác, chỉ gội đầu với loại nước đó. Không ngờ anh cảm thấy rất thoải mái.

Thời Miên nhìn tài khoản vừa nhận thêm 300.000 tinh tệ, tâm trạng cũng thoải mái không kém.

Thầy Tần Lãnh này đúng là một mỏ vàng, vừa làm không công, vừa trả 300.000 tinh tệ để mua nước máy từ cô.

Ngày xuất phát, Học Viện Lâm Tượng tổ chức một buổi lễ tiễn đưa đội tuyển chuẩn bị lên đường.

Các học sinh mặc đồng phục mới, xếp hàng thẳng tắp trên sân thể dục, đồng thanh hô to: "Chiến đấu hết mình, chiến thắng trở về!"

Khẩu hiệu đồng thanh vang dội. Trong đám đông, Thời Miên thậm chí còn thấy Trân Linh, người rất ít khi ra ngoài.

Cô gọi các thành viên đội tuyển lại: "Lâm Tượng 50 năm chưa từng tham gia vòng sơ tuyển. Mọi người chụp chung một tấm ảnh nào."

50 năm, đủ để một hành tinh bị cả thiên hà xem như một hành tinh hoang phế, cũng đủ để những thiếu niên năm nào giờ trở thành thầy cô giáo già nua của học viện.

Đội tuyển trước tiên chụp ảnh chung với toàn thể giáo viên và học sinh, sau đó đứng dưới cổng học viện, bảy người chụp riêng một tấm.

Thời Miên đứng ở chính giữa, bên trái là Tê Trác đeo băng đội trưởng, bên phải là Trình Nặc. Trình Nặc hiếm khi không đeo khẩu trang, bị đẩy lên đứng cạnh.

Quyển 2 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 55