Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 56

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trình Nặc rõ ràng có chút căng thẳng, nhưng không quay lưng như mọi khi. Mãi đến khi Sa La nhấn nút chụp, Tê Trác bỗng nâng Thời Miên lên vai mình, biến cô từ người thấp nhất đội thành cao nhất đội trong nháy mắt.

Vì vậy, đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên của cô gái nhỏ đã được lưu lại trong bức ảnh, và trở thành điều khiến vô số học sinh Lâm Tượng về sau ngưỡng mộ không ngớt.

Ngày cuối cùng của tháng 10, cả đội lên phi thuyền. Sau bốn tháng, họ đã quay lại hành tinh Phong Khởi.

Lần này không có lệnh phong tỏa, cũng không cần phi thuyền quân đội đưa đón. Khi cả đội bước xuống phi thuyền, lần đầu tiên họ cảm nhận được sự nhộn nhịp của hành tinh Phong Khởi.

Sân bay rộng gấp chục lần cả hành tinh Phan Đạt, dòng người qua lại tấp nập. Ở cổng ra vào, đã có nhiều phóng viên chờ sẵn. Vừa thấy nhóm người mặc đồng phục chỉnh tề, họ lập tức xông tới phỏng vấn: "Xin hỏi các bạn đến từ học viện nào? Các bạn cũng đến tham gia vòng sơ tuyển lần này phải không?”

Hồ Nhất Châu từ bé đến lớn chưa từng được phỏng vấn, liền vỗ nhẹ lên huy hiệu học viện trước ngực: "Chúng tôi đến từ hành tinh Phan Đạt..."

Chưa nói hết câu, các phóng viên vừa hào hứng liền lùi lại một bước: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."

Đồng phục mới của Lâm Tượng lấy màu xanh dương nhạt làm nền, cổ tay áo thêu họa tiết mây, trông khá bắt mắt. Màu này hơi giống đồng phục của Học viện Thâm Không, đội xếp hạng năm năm ngoái. Phóng viên tưởng Thâm Không đổi đồng phục nên định hỏi xem họ có tự tin vào top bốn năm nay không.

Vừa nghe là hành tinh Phan Đạt, tất cả đều tỏ ra hờ hững, mặc kệ cả đội Lâm Tượng.

Sắc mặt Hồ Nhất Châu tối sầm, môi mím chặt không nói một lời.

Lúc này, một kênh truyền thông nhỏ bị gạt ra bên ngoài chen lên, đưa micro tới: "Xin chào, vừa rồi tôi nghe nói các bạn đến từ hành tinh Phan Đạt, là Học Viện Lâm Tượng đúng không?”

Người này rõ ràng có chuẩn bị mà tới, còn biết tên đầy đủ của học viện ở hành tinh Phan Đạt.

Nhưng vừa bị phớt lờ, nên cả đội chỉ trả lời cộc lốc: "Ừ."

Phóng viên này biết mình không thể tiếp cận những đội nổi tiếng khác, nên đành tìm hướng đi khác: "Lâm Tượng đã 50 năm không tham gia vòng sơ tuyển, lần này trở lại, các bạn dự đoán sẽ đạt được thành tích thế nào?”

Không ai trả lời, tất cả đồng loạt chĩa micro vào một cô bé đeo kính râm.

Phóng viên ngây người một lát, cô bé với vẻ mặt không biểu cảm đáp: "Không giành được hạng nhất thì chờ bị treo đầu trên đỉnh tháp."

Toàn đội Lâm Tượng đồng loạt rùng mình, phóng viên cũng khẽ toát mồ hôi lạnh: "Cô bé này thật biết đùa."

Vừa dứt lời, anh ta lập tức bị toàn đội Lâm Tượng nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ.

Phóng viên không hiểu ánh mắt đó có ý gì và tiếp tục hỏi: "Các bạn tự tin như vậy là nhờ có sự chuẩn bị đặc biệt sao?”

Cô bé không hề do dự đáp: " Đúng vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc."

Phóng viên định hỏi thêm, nhưng bên cạnh đột nhiên có tiếng ồn ào là đoàn người của Học viện Quân sự Chisney đã xuất hiện. So với Lâm Tượng, đội Chisney đông đảo hơn hẳn. Ngoài năm người của đội chính và một cơ giáp sư, họ còn mang theo bốn người dự bị, bốn giáo viên dẫn đội, hai nhà vật lý trị liệu, hai bác sĩ và một nhiếp ảnh gia đi cùng.

Gần hai mươi người với đoàn tùy tùng đông đảo đứng thành hàng, khiến Lâm Tượng ngay lập tức trông không khác gì một đội bóng nhỏ đến từ vùng quê hẻo lánh.

Đám phóng viên trước đó vốn thờ ơ với Lâm Tượng giờ lại đổ xô về phía Chisney, chụp ảnh, đặt câu hỏi, thái độ nhiệt tình như biến thành người khác.

An Kiệt với mái tóc đầu nhím luôn là người thiếu kiên nhẫn với đám phóng viên ồn ào. Cậu ta đứng cuối hàng, rất nhanh liền phát hiện ra nhóm người của Lâm Tượng.

Cậu ta nhướn mày, không hề che giấu ý cười khinh bỉ trên môi.

Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, bên Lâm Tượng có người bước tới, chộp chặt lấy cánh tay cậu ta.

Quyển 2 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 56