Vương Lạc nói bằng giọng điệu thân thiết, thậm chí pha chút thân mật: "Lâu quá không gặp, Tiểu Kiệt. Bọn tôi vừa nhắc đến cậu, không ngờ lại gặp nhanh như vậy."
"Tiểu Kiệt?" Ai là Tiểu Kiệt của cậu chứ?
Họ thân thiết đến mức đó sao?
Vẻ mặt An Kiệt lập tức sa sầm, cậu ta dứt khoát rụt tay về, vừa định nói gì đó lại bị Hồ Nhất Châu giữ lấy.
"Ôi trời ơi, bọn tôi nhớ cậu c.h.ế.t đi được!"
Ánh mắt Hồ Nhất Châu chân thành nhìn qua và nói: "Tiểu Kiệt, dạo này cậu có sửa đổi cơ giáp không? Có vật liệu quý hiếm nào không?"
Có lẽ An Kiệt không nhớ những học sinh khác của Lâm Tượng, nhưng ngoại trừ Thời Miên, thì những người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm trí cậu ta chính là Vương Lạc và Hồ Nhất Châu.
Hồi đó trên chiến hạm, cái vụ bị người ta trùm bao tải đánh hội đồng, lúc đầu cậu ta còn chưa nghĩ đến đám người Lâm Tượng. Nhưng sau khi điều tra, thì kẻ tình nghi số một chính là hai người này.
Bây giờ, oan gia ngõ hẹp, đối phương chẳng những không tỏ ra chột dạ chút nào mà còn nhiệt tình chào hỏi như vậy, rõ ràng là cố tình chọc tức cậu ta.
An Kiệt lần này coi như dùng hết sức lực để gạt tay bọn họ ra: "Đừng có làm thân, tôi không quen lũ rác rưởi đến từ cái hành tinh bị ruồng bỏ như các người."
"Không quen sao cậu biết bọn tôi đến từ hành tinh bỏ đi?" Hồ Nhất Châu thản nhiên thu tay lại và quay đầu gọi Nguyễn Kiều: "Lại đây, mình giới thiệu một chút, đây là An Kiệt của Chisney, lời lẽ ngọt ngào, lại vô cùng rộng rãi."
Nguyễn Kiều hoàn toàn không biết những ân oán giữa Lâm Tượng và Chisney, lại càng chẳng rõ những gì đã xảy ra trước đó, hay Hồ Nhất Châu đã làm cách nào để có được chiếc cơ giáp màu xanh dương kia.
Thấy Vương Lạc và Hồ Nhất Châu nhiệt tình như thế, cô thật sự tưởng An Kiệt là bạn cũ của họ, nên cũng bước lên bắt tay: "Hân hạnh, hân hạnh. Tôi thấy cậu có thiên phú dị bẩm, cốt cách thanh kỳ, có hứng thú chuyển sang Học viện Lâm Tượng không?”
Câu này đúng là điểm nhấn, bảo cô không đang châm chọc thì không ai tin nổi.
Vẻ mặt An Kiệt đen sầm như đáy nồi và lại mạnh mẽ rút tay, không ngờ cô gái này còn mạnh hơn cậu ta, đến nỗi cậu ta không thể rút tay ra được.
-
Chỉ một thoáng trì hoãn, rất nhiều người xung quanh cũng nhận ra bên này đang có chuyện.
Một giáo viên dẫn đội đi tới, thấy cả hai vẫn còn nắm tay thì nhíu mày hỏi: "Em có quen biết người bên Học viện Lâm Tượng à?” Giáo viên này lần trước không tham gia buổi kiểm tra, nên hoàn toàn không biết những chuyện mờ ám đã xảy ra.
Chưa đợi An Kiệt trả lời, Vương Lạc đã nhanh nhảu nói: "Phải, phải. Quan hệ của bọn tôi tốt đến mức có một tỷ cũng không đổi!"
Đây đúng là sự thật, lần trước hiệu trưởng của họ đã lấy vật liệu từ Chisney, với giá trị còn vượt quá một tỷ...
Nhưng thấy sắc mặt An Kiệt khó coi, Vương Lạc chợt nhận ra điều gì đó, cố ý hạ thấp giọng nhưng đủ để mọi người nghe được: "Chúng tôi có phải không nên chào hỏi cậu lúc này hay không?”
Vừa nói vừa liếc nhìn giáo viên dẫn đội kia một cách có ý tứ. Dù có phóng viên ở gần đó, nhưng An Kiệt vẫn không nhịn được nữa mà gầm lên: “Cút! Ai thèm có giao tình với loại người các ngươi chứ!"
Nguyễn Kiều suýt bị cậu ta hất ngã, cô liền tức giận nói: "Sao cậu nói chuyện với nhân vật chính kiểu đó chứ?"
"Đừng ồn nữa, đừng ồn nữa. Cậu ấy cũng có nỗi khổ riêng mà, hai bên chúng ta không tiện thân thiết quá đâu." Vương Lạc vội vàng kéo Nguyễn Kiều đi, đồng thời quay đầu lại nói với An Kiệt: "Tiểu Kiệt, cậu bận thì cứ lo việc của mình đi. Bọn tôi xin phép đi trước đây."
Thậm chí còn làm động tác ám chỉ việc liên lạc.
Trời đất biết An Kiệt hoàn toàn không có số liên lạc của họ, thì liên lạc cái quái gì cơ chứ!
Dù ngốc đến đâu, An Kiệt cũng nhận ra Vương Lạc đang gài bẫy cậu, tức đến mức phổi cũng muốn nổ tung. Cậu ta hoàn toàn không chú ý, dù cách xa một đoạn, nhưng toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đã bị các ống kính máy quay ghi lại.
Chisney vừa rời khỏi sân bay, đoạn video này đã bị tung lên mạng, khiến vô số người xem hoang mang tột độ:
Quyển 2 -