[Học viện Lâm Tượng này từ đâu ra thế? Trước giờ chưa từng nghe nói đến.]
[Chưa nghe là phải rồi, đây là học viện của hành tinh Phan Đạt, đã 50 năm không tham gia vòng sơ tuyển nào.]
[Hành tinh Phan Đạt? Cái hành tinh bị lãng quên đó ư???]
[Không ngờ đấy, thiếu gia An Kiệt của chúng ta cũng có quen biết người từ cái hành tinh bị ruồng bỏ ấy à. Chậc chậc.]
[Bớt lời châm chọc đi! An Kiệt rõ ràng không hề thân thiết với họ, hiểu chưa?]
[Không thân mà họ lại tìm đồng môn cũ, còn đặc biệt chào hỏi cậu ấy? Tôi nhớ Chisney năm nay có một tuyển thủ dự bị là bị "cuỗm" từ Lâm Tượng đấy!] Thực ra, nếu Vương Lạc không thêm câu cuối, lời cậu ấy nói có lẽ cũng chưa chắc khiến ai tin. Nhưng cậu ấy lại giả vờ như đang suy nghĩ cho tình huống của An Kiệt, nói vài câu liên tục rồi kéo người đi ngay, khiến người khác dù muốn không suy nghĩ lung tung cũng khó.
Hơn nữa, An Kiệt vốn tính kiêu ngạo, chỉ số EQ lại thấp, thế nên tuy có người yêu mến nhưng cũng không thiếu kẻ ngứa mắt.
Ban đầu, chuyện vốn chẳng đáng là bao, nhưng đến chiều, sự việc lại bùng nổ. Tin đồn bắt đầu lan truyền khắp nơi, rằng An Kiệt thực chất là gián điệp do Lâm Tượng cài cắm vào Chisney, một hành động trả đũa cho việc Chisney đã "cuỗm" tuyển thủ của họ. Thậm chí có người còn lớn tiếng hô hào, vì sự an toàn của đội, tốt nhất nên loại An Kiệt ra khỏi đội hình chủ lực.
"Bọn người này có bị bệnh không? Dựa vào cái gì mà lại nói tôi là gián điệp của họ?"
An Kiệt lại đập mạnh một cái cốc, hiển nhiên là giận đến mức mặt mũi đỏ bừng. Nhưng Chủ nhiệm Sửu của họ lại vẫn hết sức bình tĩnh. Ông ta chỉ cười khẩy: "Chúng nó chỉ muốn phá hoại tâm lý chúng ta thôi. Chẳng biết là trò bẩn của đội nào, nhưng đây đều là những chiêu trò cũ rích mà Chisney đã chán ngấy rồi."
Chisney không thiếu thứ gì, chỉ thiếu mỗi cách tiêu tiền hiệu quả. Chủ nhiệm Sửu gọi vài cuộc liên lạc, khiến diễn đàn trên mạng lưới liên tinh hệ lập tức bùng nổ.
Những ân oán chất chồng giữa Khải Minh và Phong Ngạn, cuộc khủng hoảng tài chính trầm trọng của Bụi Gai trong hai năm gần đây... Tất cả đều bị khơi lại, phơi bày ra ánh sáng chỉ trong chốc lát.
Dù sao, Chủ nhiệm Sửu cũng chẳng muốn lãng phí thời gian điều tra xem ai là kẻ gây chuyện. Đã muốn chơi trò tâm lý, thì cứ chơi hết mình, không ai được phép chịu thiệt thòi.
Các Học Viện Quân Sự khác nghĩ gì thì không rõ, nhưng Trình Nặc thì lại giống hệt đa số cư dân mạng trên các hành tinh, vui vẻ ngồi hóng drama.
Chỉ có một điều không vui duy nhất là: đoàn của Chisney đã đi được nửa ngày mà chiếc xe đón họ vẫn bặt vô âm tín.
Thời Miên cứ cách mười phút lại gửi một thông điệp, nhưng phía bên kia lúc nào cũng viện đủ lý do. Khi thì nói xe sắp tới, khi lại bảo hôm nay có quá nhiều học viện đổ về, nên phương tiện vận chuyển bị thiếu hụt. Họ yêu cầu đoàn chờ thêm, hoặc tự thuê xe di chuyển, dù sao thì nhóm của họ cũng không đông người.
"Đoàn Chisney chưa đến 20 người, vậy mà họ đã điều tới 7 chiếc xe, thế mà còn bảo thiếu?"
Hồ Nhất Châu, sau sự việc tranh giành khu nhà ở lần trước, liền tỏ rõ vẻ cảnh giác: "Cái đám này, có khi nào chúng lại chuyển tài nguyên của chúng ta đi nơi khác không?"
Thời Miên ung dung đáp: "Không vội, chúng ta cứ đi tìm chỗ nào đó để ăn trước đã."
"Ăn sao?" Hồ Nhất Châu không khỏi ngạc nhiên, không ngờ vị hiệu trưởng của họ lại dễ tính đến thế.
"Chính phủ đã tuyên bố rõ ràng rồi, trong thời gian thi đấu sẽ bao toàn bộ chi phí ăn ở." Thời Miên nhếch môi, nụ cười ẩn chứa sự sắc sảo: "Chúng ta vì sự tắc trách của họ mà bị kẹt tại sân bay vũ trụ, bụng đói cồn cào thì phải ăn, ăn rồi cứ việc ghi vào sổ nợ của họ, có gì mà quá đáng chứ?"
Đám học sinh không còn khách sáo nữa. Là trung tâm trung chuyển lớn nhất của Phong Khởi, nơi đây không thiếu những nhà hàng cao cấp.
Cả nhóm chọn một quán ăn sang trọng, vừa thưởng thức bữa ăn vừa dõi theo những đoạn clip nổi bật của các kỳ thi trước, đang phát trên màn hình tích hợp trong quán.
Năm ngoái, chức vô địch là cuộc tranh đấu cam go giữa Khải Minh và Bụi Gai, với kết quả 2-1 nghiêng về Khải Minh nhưng chiến thắng không hề dễ dàng. Chính vì thế, khi họ để thua ở vòng chung kết của giải Quân Đội Liên Minh, rất nhiều người đã chế nhạo rằng, với cách thể hiện yếu kém như vậy, chẳng bằng cứ để Bụi Gai tham dự còn hơn.
Còn năm nay thế nào thì chưa ai đoán định được. Có người đồn rằng Khải Minh đã tuyển được một đơn binh điều khiển cơ giáp ở cấp độ siêu việt, cũng có người lại bác bỏ.
Quyển 2 -