Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 59

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Dù sao, mỗi năm trước thềm giải đấu, thông tin đều tràn ngập những tin đồn và các chiến thuật đánh lạc hướng tâm lý đối thủ. Riêng Lâm Tượng thì chỉ quan tâm đến lối đánh và chiến thuật thực tế của các đội tuyển khác.

Một tiếng sau, người phụ trách tiếp đón đoàn Lâm Tượng, Cao Tân, nhận được một thông báo gây sốc: Đoàn Lâm Tượng đang ăn uống tại sân bay vũ trụ mà không trả tiền, yêu cầu anh ta lập tức đến thanh toán và đón người.

Cao Tân chửi thề một câu bậy bạ rồi không thèm để ý. Chưa đầy nửa tiếng sau, hóa đơn thứ hai đã được gửi tới hệ thống của anh ta.

Không thể chịu đựng thêm, anh ta lập tức gọi điện đến để chất vấn.

Đầu dây bên kia, giọng của một cô gái trẻ vang lên đầy lý lẽ: "Hành tinh Phan Đạt chúng tôi nghèo khó, nghe nói quý vị bao ăn bao ở, nên lần này chúng tôi chỉ mang đủ kinh phí di chuyển thôi."

Không rõ Cao Tân có nghiến răng ken két hay không, nhưng chỉ trong chốc lát, chiếc xe vốn bảo là không có cuối cùng cũng xuất hiện để đón đoàn họ.

Quy tắc của vòng sơ tuyển là: đội nào vô địch ở kỳ trước sẽ trở thành đội chủ nhà của kỳ này. Khải Minh đã giữ vị trí chủ nhà liên tục hơn một thập kỷ.

Nguyễn Kiều, lần đầu tham gia giải đấu, vừa đi vừa tò mò nhìn ngó khắp nơi: "Lần sau nếu chúng ta vô địch, có phải lễ khai mạc sẽ được tổ chức ngay tại Lâm Tượng không?" Cô vừa dứt lời, Cao Tân đang đi phía trước liền bật ra một tiếng cười khẩy đầy chế nhạo.

Cả nhóm đồng loạt dừng bước, ánh mắt đổ dồn về phía anh ta. Cao Tân lại tỏ vẻ hời hợt giải thích:

"Xin lỗi, tôi chỉ bị sặc nước thôi." Sau đó, anh ta lập tức đổi giọng, thúc giục mọi người: "Lễ khai mạc sẽ được tổ chức sau hai ngày nữa, mọi người báo danh xong xuôi, nếu không còn gì cần hỏi, tôi sẽ dẫn quý vị về khu nhà ở đã được sắp xếp."

Trước các trận đấu chính thức, ban tổ chức luôn mở cửa các phòng huấn luyện và hệ thống mô phỏng để các đội tham gia có thể duy trì thể lực và rèn luyện kỹ năng chiến đấu.

Mọi người đều nghĩ Cao Tân sẽ đưa họ về ký túc xá, nhưng không ngờ anh ta lại lái xe rời khỏi Học Viện Khải Minh.

Chiếc xe chạy càng lúc càng xa, hơn một giờ sau mới dừng lại trước một khách sạn tại khu trung tâm sầm uất.

Khách sạn không hề cao cấp, lại nằm sát đường lớn. Đứng trong hành lang vẫn có thể nghe rõ tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào. Thêm vào đó, phong cách trang trí mờ ám của nơi này không giống một khách sạn thương mại mà giống các nhà nghỉ dành cho tình nhân hơn. Chỉ đi vài bước đã có thể nghe thấy những âm thanh gây khó xử, hoàn toàn không phải một nơi nghỉ ngơi lý tưởng.

Trần Hàn vốn da mặt mỏng, lúc này mặt đã đỏ bừng.

Vương Lạc vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hỏi: "Các học viện tham gia khác cũng được sắp xếp ở đây sao? Nếu có thời gian, chắc chắn chúng tôi phải ghé thăm một chút."

Cao Tân cười nhạt đáp: “Các học viện khác tất nhiên đều ở tại Học Viện Khải Minh. Nhưng cũng không còn cách nào khác, không ai ngờ Lâm Tượng, đã 50 năm không tham gia, năm nay lại đăng ký. Chuẩn bị ký túc xá không đủ, mong các cậu thông cảm."

"Đăng ký đã hai tháng rồi mà vẫn chưa chuẩn bị xong, các người làm việc kiểu gì vậy?" Hồ Nhất Châu không nhịn được mà lớn tiếng.

Cao Tân giả vờ như không nghe thấy, anh ta nói tiếp: " Tôi đã đưa các cậu đến nơi rồi, giờ các cậu nghỉ ngơi đi. Tôi còn có việc, phải đi trước."

Đi được một đoạn, anh ta thấp giọng lẩm bẩm: "Thành tích thì chẳng ra gì, mà tật xấu lại không ít."

Rõ ràng đây là cố ý nói cho bọn họ nghe. Nguyễn Kiều lập tức nổi giận.

Thời Miên giơ bàn tay nhỏ nhắn lên giữ Nguyễn Kiều lại, lắc đầu nói: "Bây giờ mà động tay động chân sẽ bị hủy tư cách thi đấu."

Nhưng không ra tay vào lúc này không có nghĩa là sẽ bỏ qua.

Thời Miên mặt không cảm xúc ném một dấu ấn linh lực về phía Cao Tân. Vừa dứt tay, cô phát hiện những người khác cũng làm điều tương tự, bao gồm cả Tề Trác, kẻ luôn chuyên đi lạc.

Tề Trác rất dễ lạc đường, đây là lý do cô đã dạy họ cách để không bị tách nhóm trong sân đấu. Không ngờ lần đầu tiên áp dụng lại là trong một tình huống như thế này.

Chàng thiếu niên nháy mắt đầy vẻ lãng tử với cô, không chút giữ kẽ mà tựa vào tường, hỏi: "Bọn chúng nhắm vào chúng ta thế này, em đã đắc tội với ai à?

Lần trước đến đây, họ chỉ bị tranh chấp phòng ốc, nhưng lần này rõ ràng mọi chuyện đã quá quắt hơn bội phần.

Quyển 2 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 59