Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 70

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hồ Nhất Châu chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn, quả nhiên vẻ nghiêm túc đáng tin cậy kia chỉ là giả tạo: "Anh cầm ngược bản đồ rồi."

Tề Trác khẽ ho một tiếng, vừa định hiệu chỉnh, nhưng tấm bản đồ đã bị Hồ Nhất Châu nhanh tay giật lấy.

Hồ Nhất Châu, Vương Lạc và Trần Hàn nghiên cứu một lúc, nhanh chóng tìm được lộ trình chính xác.

Để đề phòng bất trắc, Vương Lạc đi trước mở đường, Hồ Nhất Châu theo sát phía sau, đảm bảo Tề Trác và Trình Nặc được bao bọc an toàn ở giữa.

Để tiết kiệm năng lượng, không ai trong đội kích hoạt hệ thống giáp chiến, mà nhanh chóng băng qua những khe núi.

Đi chưa được bao xa, quang não đã vang lên tiếng thông báo:

[Học viện Quân sự Khải Minh đã tiêu diệt 4 tinh thú cấp 3, Học viện Quân sự Bụi Gai đã tiêu diệt 3 tinh thú cấp 3...]

Đây chính là ưu thế của việc ra quân sớm: không chỉ có thêm thời gian mà còn dễ dàng thu thập điểm số và tài nguyên hơn.

Ánh mắt tinh ranh của Tề Trác lướt qua một vòng, sau đó anh ta cười nói: "Tân Tây Phương chỉ vào trước chúng ta mười phút, chắc chắn còn chưa đi xa. Vương Lạc, cậu đi trinh sát thử xem."

Dù cơ giáp sơ cấp của Vương Lạc đã được cải tạo, và tiêu thụ năng lượng cao hơn đáng kể so với các mẫu cơ giáp sơ cấp thông thường, nhưng chỉ cần một thẻ năng lượng đã có thể quy đổi mười viên tinh thạch sơ cấp. Để cậu ấy đi trinh sát là lựa chọn hợp lý nhất. Huống hồ, cơ giáp của cậu ấy là loại thiết giáp trinh sát, tốc độ lại rất nhanh.

Không lâu sau, Vương Lạc đã quay lại.

"Hướng 10 giờ, họ phát hiện một thẻ năng lượng."

"Hướng 10 giờ." Hồ Nhất Châu nhìn vào bản đồ rồi nói: "Xem ra họ đã chọn đi đường vòng. Họ đã lấy thẻ năng lượng chưa?"

"Chưa, chỗ đó là ổ tinh thú, có hơn 300 con Lục Hành điểu cấp 1."

Đây cũng chính là lý do khiến đội Tân Tây Phương chần chừ, không dám mạo hiểm lấy thẻ năng lượng.

Tiêu diệt tinh thú cấp 1 không mang lại điểm số, nhưng lại tiêu tốn năng lượng quý giá. Nếu số thẻ năng lượng thu được không thể bù đắp phần năng lượng đã tiêu hao, thì họ sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.

Các thành viên của đội Tân Tây Phương suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định từ bỏ.

Camera chính của trận đấu liên tục chuyển cảnh giữa các đội Học Viện Quân Sự khác nhau, nhưng trong phòng nghỉ chung của giáo viên, mỗi người có thể theo dõi tới ba mươi màn hình nhỏ hiển thị hoạt động của từng đội.

Nhìn thấy đội Tân Tây Phương từ bỏ tấm thẻ năng lượng, vị giáo viên dẫn đội của họ hài lòng gật đầu: "Cũng coi như có sự sáng suốt."

Lời vừa dứt, một đội " không sáng suốt" đã xuất hiện.

Vài hình bóng lén lút ẩn hiện phía sau tảng đá lớn, chỉ trỏ vào tổ tinh thú phía dưới. Nhìn huy hiệu, hóa ra là học sinh của Học Viện Lâm Tượng.

Vị giáo viên Tân Tây Phương kia bật cười và quay sang nhìn Thời Miên nói: "Các cô thật sự định lấy tấm thẻ đó sao?"

Không phải ông ta cố ý nhắm vào Thời Miên, mà hành động của đội Lâm Tượng quá đỗi buồn cười. Hơn nữa, ông ta đã gần bốn mươi tuổi, con gái còn lớn hơn cả Thời Miên, nên khi phải ngồi cạnh cô bé này thực sự khiến ông ta cảm thấy khó chịu.

Thời Miên liếc nhìn ông ta một cái, rồi bình thản lấy từ trong ba lô ra một chiếc cốc giữ nhiệt và nói: "Muốn lấy thì cứ lấy."

Rõ ràng là một cô bé nhỏ nhắn, nhưng thái độ lại điềm tĩnh đáng kinh ngạc hơn bất kỳ ai, khiến vị giáo viên Tân Tây Phương bất giác cảm thấy bản thân mới là người thiếu kiên nhẫn.

Ông ta không thốt thêm lời nào, chỉ im lặng quan sát xem đội Lâm Tượng có chuốc lấy thất bại lớn hay không.

Lúc này, đội Lâm Tượng không hề điều khiển cơ giáp chiến đấu. Chỉ có Vương Lạc lấy hạt không gian ra, và đi về phía khu rừng gần đó.

Chiếc cơ giáp sơ cấp linh hoạt di chuyển một vòng trong rừng, nhanh chóng tìm được một cành cây thích hợp. Cậu rút d.a.o ra và bắt đầu gọt gỗ.

"Kỹ năng dùng d.a.o của cậu ấy điêu luyện thật đấy." Một giáo viên khác nhìn thấy thì không khỏi bất ngờ thốt lên.

Nhưng dù có điêu luyện đến mấy, đó vẫn chỉ là một chiếc cơ giáp sơ cấp.

Giáo viên Tân Tây Phương không mấy bận tâm, chỉ nhìn thấy chiếc cơ giáp màu đỏ nhanh chóng tạo ra năm thanh kiếm gỗ rồi trở về chỗ đồng đội đang ẩn nấp sau tảng đá lớn.

Quyển 2 -

Xuyên Không Tinh Tế: Hiệu Trưởng Nhỏ Bé Nhưng Siêu Bá

Chương 70