Do cuối thu nên trời tối nhanh chóng. Vừa qua bảy giờ, các đội đã lần lượt dừng lại nghỉ ngơi.
Đúng tám giờ, bảng xếp hạng có thể được kiểm tra.
Bên Chisney vẫn định tranh thủ đi thêm một đoạn đường trong đêm, và tìm một chỗ trống dưới gốc cây để ăn tối.
An Kiệt vừa ghét bỏ hộp thịt đóng hộp trong ba lô chiến đấu, vừa mở bảng xếp hạng và lướt nhanh xuống cuối bảng.
Hạng 26: Học Viện Quân Sự Chisney - 123 điểm.
Sao không phải là Lâm Tượng?
An Kiệt khẽ đá đồng đội bên cạnh: "Lâm Tượng bị loại từ lúc nào vậy? Cậu có nghe thấy thông báo không?"
"Không có mà." Trinh sát của Chisney cũng ngơ ngác: "Hình như họ chưa bị loại, mình vừa nghe thấy thông báo họ g.i.ế.c tinh thú mà?"
Không bị loại, nhưng cũng không phải đội xếp cuối trong 26 đội còn lại...
An Kiệt cau mày, tiếp tục nhìn lên trên.
Cậu ta kiên nhẫn xem từng thứ hạng, mãi đến giữa bảng mới thấy cái tên quen thuộc.
"Hạng 14, Học viện Kỹ thuật Quân sự Lâm Tượng, 291 điểm... Điểm số của họ sao lại cao thế?"
Các đội vào sân theo thứ tự, những đội xếp sau muốn vượt lên trên rất khó, huống hồ lại cách biệt lớn như vậy.
Trinh sát Chisney cũng nhận ra điều bất thường: "Hình như chưa từng nghe nhiều thông báo nói họ g.i.ế.c nhiều tinh thú, chẳng lẽ họ đã loại các đội khác?"
Hai người đồng thời nghĩ đến ba đội bị loại hôm nay: Tân Tây Phương, Thuấn Phong và Kinh Thông.
Nhưng An Kiệt nhanh chóng lắc đầu: "Không thể nào, học kỳ trước họ còn không đủ người để tham gia xét duyệt, phải nhờ người ngoài hỗ trợ. Dù có giấu thực lực thì cùng lắm cũng chỉ loại được Tân Tây Phương thôi, làm sao mà đánh bại nổi Thuấn Phong, còn chưa nói đến Kinh Thông?"
Nghĩ không ra, cậu ta dứt khoát ấn báo cáo lỗi, cho rằng bảng điểm có vấn đề.
Chỉ trong một lúc ngắn ngủi, hệ thống đã nhận về không ít báo cáo tương tự, hầu hết đều đến từ những Học Viện Quân Sự xếp sau Lâm Tượng.
"Xem ra, Lâm Tượng đúng là ngựa ô lớn nhất năm nay rồi." Bình luận viên trong phòng phát sóng trực tiếp bật cười và lắc đầu nói.
Trong khi đó, đội Lâm Tượng, đang gây bão tranh luận khắp nơi, thì hiện tại lại đang bận... làm gà quay.
Chiều nay, họ nhận được thêm hai tấm thẻ, lần này đều được giao cho Nguyễn Kiều mở. Kết quả, quả nhiên lại rút được đúng hai vật phẩm họ đang cần: thẻ năng lượng và thẻ vật liệu cơ giáp.
Cô nàng mắc bệnh trung nhị chống nạnh cười to: "A ha ha ha! Quả nhiên mình mới là con gái của vận may! Đáng lẽ các cậu phải đưa thẻ cho mình mở từ lâu rồi!"
Mặc dù rất chói mắt, nhưng lại cực kỳ chính xác.
Hiện tại, họ cũng không còn bất kỳ phiếu thực phẩm nào để bán cho Phong Vũ nữa, mà họ cũng chẳng có ý định ăn mấy thứ trong ba lô chiến đấu. Suốt quãng đường đi, Trình Nặc đã hái không ít linh thảo có thể dùng làm gia vị. Tuy hơi khô một chút, nhưng để nướng gà thì vẫn hoàn toàn chấp nhận được.
Nguyễn Kiều và Trần Hán gom được một đống củi khô, rồi gọi Vương Lạc: "Cậu b.ắ.n một viên đạn ánh sáng đi."
Vương Lạc lắc đầu như trống bỏi: "Mình không dám lãng phí năng lượng đâu."
Cậu đẩy Hồ Nhất Châu bên cạnh sang: "Cậu b.ắ.n đi."
"Ngay cả cậu còn không dám, thì sao mình dám chứ?" Hồ Nhất Châu quay sang nhìn Tề Trác: "Đội trưởng, gan anh lớn lắm mà, ngay cả đầu hiệu trưởng cũng dám sờ, anh lên đi."
Họ cứ thế đùn đẩy qua lại, khiến Vu Chiến của đội Phong Vũ nghe xong chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Mấy người định làm gì đấy? Để tôi b.ắ.n cho."
"Không cần đâu." Tề Trác cười tủm tỉm nói và hất cằm về phía Nguyễn Kiều: "Chúng tôi có người biết mồi lửa bằng que gỗ."
Lúc đầu Nguyễn Kiều hơi ngẩn ra, nhưng ngay lập tức hiểu ý: " Đúng ha, tôi biết mà."
Dù sao thì cô cũng có linh căn hệ Hỏa.
Cô nàng mắc bệnh trung nhị xoa xoa tay và tiện tay nhặt một cành cây, chọc vào thân gỗ khô ráp rồi bắt đầu xoay tròn.
Quyển 2 -