Đoàn người của Học Viện Quân Sự Phong Vũ giữ im lặng, chăm chú quan sát động tác của cô. Chẳng mấy chốc, chỉ sau vài nhát xoay điêu luyện, đầu nhọn của cành cây đã bắt đầu bốc lên làn khói mỏng manh, báo hiệu mồi lửa thành hình.
"Cái này... thật sự có tác dụng ư?"
Vài thành viên Phong Vũ, vẻ mặt hoài nghi, cũng thử bắt chước. Kết quả là tay xoay đến muốn rã rời mà vẫn chẳng tạo ra nổi một tia lửa nào.
Trong khi đó, bên phía đội Lâm Tượng, con gà rừng đã được đặt trên giàn lửa, lớp mỡ dưới da bị đốt cháy xèo xèo, hương thơm đậm đà lan tỏa khắp không gian, kích thích mọi giác quan.
"Thịt tinh thú... thật sự có thể ăn được sao?" Từ Manh Manh không kìm được mà nuốt nước bọt, cơn đói cồn cào lại trỗi dậy.
"Đương nhiên rồi, bọn tôi thường xuyên ăn ở vùng biên giới mà." Nguyễn Kiều cũng đang chảy nước miếng: " Nhưng hiệu trưởng từng nghiêm cấm, phải chế biến đúng phương pháp mới có thể tiêu thụ."
Vừa nướng xong con gà, Nguyễn Kiều liền xé phăng một cái đùi, ăn đến mức dầu mỡ dính đầy khóe miệng.
Lúc này, đừng nói Từ Manh Manh, ngay cả những người khác trong đội Phong Vũ cũng thấy miếng thịt hộp trong tay mình hoàn toàn mất đi hương vị hấp dẫn.
Nhìn mức độ thuần thục của Lâm Tượng, rõ ràng đây không phải lần đầu họ xử lý loại thịt này. Ăn xong cũng chẳng xảy ra vấn đề gì.
Từ Manh Manh thật sự không nhịn nổi nữa. Cô ta vác s.ú.n.g chạy ra ngoài săn một con tinh thú rồi kéo về: "Các cậu có thể nướng giúp tôi không? Tôi sẽ trả phí dịch vụ hậu hĩnh."
Chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.
Vương Lạc cười ha hả nhận lấy, đang định mang đi xử lý thì Tề Trác đột nhiên gọi cậu lại và hỏi Từ Manh Manh: "Lông vũ trên đầu con tinh thú đâu rồi?"
"Cơ giáp sư của bọn tôi thấy đẹp, nên đã lấy làm đồ trang trí rồi." Từ Manh Manh không hiểu tại sao Tề Trác lại hỏi điều này.
"Bảo cậu ta vứt ngay đi." Tề Trác nhắc nhở: "Đó là lông vũ của Phi Vũ Tước dùng để tán tỉnh bạn đời. Con chim mà cậu săn được đang trong mùa giao phối đấy."
"Mùa giao phối?"
Từ Manh Manh bừng tỉnh. Vừa định quay đầu lại thì phía sau đã vang lên một tiếng hét thất thanh.
Mọi người theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy cơ giáp sư của Phong Vũ đang bị một con chim khổng lồ quắp lấy, bay càng lúc càng cao, trên tay vẫn còn cầm hai chiếc lông vũ sặc sỡ.
"Chết tiệt! Cậu ta bị bắt đi làm 'bạn đời' của con chim đó rồi sao?" Hồ Nhất Châu chấn động mạnh.
Một cánh của con chim khổng lồ đó dài đến hơn hai mét, tốc độ cực kỳ nhanh. Chỉ trong nháy mắt, nó đã bay xa tít tắp. Đoàn người Phong Vũ cũng chẳng quan tâm gì nữa, vội vàng nhảy lên cơ giáp đuổi theo.
"Bọn mình có đi không?" Nguyễn Kiều ngậm đùi gà hỏi Tề Trác, trong mắt cô tràn đầy hứng thú.
Tề Trác lập tức kích hoạt cơ giáp: "Đi. Đây là nguồn 'thu nhập' bất ngờ, nếu để mất thì biết tìm ai để 'khai thác' đây?"
Hai đội cứ thế rượt theo một người một chim, càng chạy càng xa, khiến các giáo viên trong phòng nghỉ chung chỉ còn biết lặng thinh, không thốt nên lời.
"Cơ giáp sư bị chim bắt đi, đây là trường hợp chưa từng có tiền lệ trong lịch sử của Liên Minh Học Viện Quân Sự đấy nhỉ?" Có người không nhịn được mà nhìn về phía giáo viên dẫn đội của Phong Vũ. Thầy giáo dẫn đội của Phong Vũ giật giật khóe miệng, giả vờ như không nghe thấy.
Đừng nói cơ giáp sư bị chim bắt, từ khi Liên Minh Học Viện Quân Sự thành lập đến nay, tổng cộng cũng chỉ có vài lần sử dụng bản đồ toàn là tinh thú bay thế này. Muốn đụng trúng một con tinh thú đang trong mùa giao phối như thế, lại còn đúng lúc có kẻ nào đó nổi hứng bứt lông nó, độ khó còn cao hơn cả trúng số độc đắc.
May mà phát hiện kịp thời, hai đội đều đã đuổi theo rồi.
Dù có không kịp thì cơ giáp sư đó vẫn có thể bấm nút rời khỏi sàn đấu, chờ đội cứu hộ đến giải cứu. Chỉ có điều, Phong Vũ sẽ mất đi một cơ giáp sư. Đúng lúc này, có một giáo viên đột nhiên thấp giọng nói: "Hình như bọn họ đang tiến về khu vực của Tổ B?"