Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 330

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~59 phút

Lý Nghiêm cười đáp: "Phụ thân, ta không chỉ nhận hai lượng, ta..." Hắn nhìn Phụ thân một lúc rồi tiếp lời: "Chúng ta nhận được khoảng bốn lượng bạc lận! Vả lại Tĩnh Trì ca và tẩu tử còn nói ta sẽ làm chưởng quỹ, về sau tiền công sẽ còn tăng thêm nữa!"

Song thân chàng trợn tròn mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Lý phụ mới thốt lên: "Bốn... Bốn lượng bạc? Sao lại nhiều đến vậy? Làm công ở huyện cũng chỉ được vẻn vẹn hai lượng bạc! Ngay cả biểu ca của chàng đi rèn sắt ở huyện, một tháng cũng chẳng tới ba lượng bạc!"

Lý Nghiêm mỉm cười giải thích: "Là Tĩnh Trì ca và tẩu tử nói chúng ta đã làm việc vất vả trong suốt thời gian qua, nên cố ý tăng thêm tiền công. Sau này, tiền công cũng sẽ được nhiều như vậy!"

Lý mẫu gật đầu, nở nụ cười mừng rỡ: "May mà lúc đầu chàng được chọn. Nhà họ Tần quả nhiên phát đạt vô cùng, chỉ riêng tiền công đã phát hậu hĩnh đến vậy, vậy thì tiệm ăn của họ một tháng phải kiếm được bao nhiêu tiền bạc!"

Lý phụ cũng cảm thán: "Họ phát đạt rồi cũng không quên giúp đỡ những người trong thôn. Ngay cả Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc có hoàn cảnh tương tự gia đình ta, giờ cũng đều được chọn, nhà họ cũng có thể dễ thở hơn đôi chút rồi."

"A Nghiêm, chủ tiệm đối xử tốt với chúng ta như vậy, về sau chàng chớ nên vong ân phụ nghĩa, cũng đừng làm điều gian xảo."

Lý Nghiêm gật đầu đáp: "Ta biết, phụ thân. Chủ tiệm tốt như vậy, ta chắc chắn sẽ làm thật tốt!"

Lý mẫu nhìn hai cha con nói chuyện, liền nhanh chóng xách thịt lợn vào bếp cùng Lý Tiểu Muội.

Bà nhìn miếng thịt trên thớt, cẩn thận xắt thành từng miếng nhỏ rồi xếp gọn vào tủ để dành, chỉ để lại một miếng trên thớt.

Lý mẫu thấy trên miếng thịt có một miếng mỡ lớn, liền lấy ra thắng chút mỡ lợn, phần thịt còn lại thì hầm cùng củ cải. Tuy là món ăn đơn giản, nhưng ngoài Phụ thân, Mẫu thân và Lý Tiểu Muội, ngay cả Lý Nghiêm, người thường ngày được ăn uống ngon miệng, cũng ăn một cách ngon lành.

Trong lúc dùng bữa, Lý Tiểu Muội kéo tay Lý Nghiêm nói: "A ca, nếu mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn thịt, cuộc sống quả là tiên cảnh!"

Lý Nghiêm nhìn Lý Tiểu Muội đáng yêu ngây thơ, trầm ngâm một lát rồi đáp: "Sau này, huynh chắc chắn sẽ khiến muội và phụ mẫu mỗi ngày đều có thịt mà ăn!"

"Vâng vâng! Được thôi!"

Trong khi đó, hai huynh đệ Lâm Lộ, Lâm Giang đang ở túc xá, ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn. Lúc này, họ mới lấy tiền từ túi áo ra.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lâm Giang mới thẫn thờ cất lời: "Ca... Thật sự... Là năm lượng sao?"

Lâm Lộ nhìn mấy nén bạc trên bàn, rồi lại nhìn Lâm Giang. Sau đó, huynh cầm bạc lên cắn thử, liền nghiêm túc gật đầu: "Quả nhiên là thật!"

"Ối! Ca!"

Lâm Lộ bịt tai lại, sau đó kịp phản ứng vội vàng bịt miệng đệ ấy: "Đệ hạ giọng xuống! Tiểu Quang bên cạnh e rằng đã ngủ rồi, cẩn thận đánh thức người khác!"

Lâm Giang cười tươi rói, sau đó chợt nghĩ đến điều gì đó mà khóe mắt bắt đầu đỏ hoe: "Ca, nếu như mỗi tháng đều có nhiều tiền công đến vậy, vậy chỉ hai ba tháng... là chúng ta đã có thể trả hết số bạc đã vay mượn rồi!"

Lâm Lộ lau nước mắt cho đệ ấy, trong lòng cũng dâng lên chua xót: " Đúng vậy, Tĩnh Trì ca nói sau khi làm chưởng quỹ, có thể sẽ tăng thêm tiền công! Chúng ta trả hết nợ sớm, huynh sẽ để dành nhiều tiền hơn để cưới nương tử cho đệ!"

Lâm Giang cười đáp: "Không, huynh lớn hơn đệ, huynh nên cưới trước đi. Đệ... muốn tự mình tiết kiệm!"

Lâm Lộ nhìn dáng vẻ hăm hở của đệ ấy, mỉm cười gật đầu: "Được, cứ để A Giang tự mình tiết kiệm."

Trong khi đó, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc ở phòng bên cạnh đang nằm trên giường, cũng kích động đến nỗi không tài nào chợp mắt, thỉnh thoảng lại lấy bạc ra ngắm nghía.

Thẩm Mộc khẽ vỗ lên đầu giường mình, liền thấy đầu Tần Tiểu Quang thò ra từ giường trên. Hắn cười nói: "Tiểu Quang, thật tốt quá! Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới một tháng có thể kiếm được nhiều bạc đến vậy!"

Tần Tiểu Quang nghe xong lại nằm xuống, nói: "Chẳng phải là vậy sao! Nếu chúng ta có thể luôn được làm trong tiệm lẩu này, một năm này coi như thu được..." Y trầm ngâm hồi lâu mới tiếp lời: "Ấy là bốn mươi tám lượng bạc đó! Tiền phụ mẫu ta tích cóp nửa đời người cũng nào được chừng ấy đâu!"

Chươngg 331:

Thẩm Mộc siết chặt nắm tay: "Tiểu Quang, chúng ta nhất định phải ra sức làm thật tốt! Chớ để xảy ra sai sót, gắng sức mà ở lại tiệm mãi nhé!"

"Ừm, được!"

Gia đình của hai người cách nhau không xa trong thôn, đôi bên lại trạc tuổi, coi như cùng nhau trưởng thành, tình cảm đương nhiên thân thiết. Bởi vậy, khi Tần Tĩnh Trì tìm Tần Tiểu Quang, Thẩm Mộc cũng có mặt tại đó, thành ra, Tần Tĩnh Trì liền gọi cả hai đến.

Cả hai thủ thỉ to nhỏ, rồi dần dà chìm vào giấc ngủ.

Gần kề năm hết Tết đến, khách thương trong huyện xa nhà buôn bán cũng lần lượt hồi hương. Tiệm lẩu cùng tiệm hải sản ngày càng chật kín khách khứa, đông đến nỗi mỗi ngày chỉ có thể giới hạn số lượng bàn phục vụ.

Quán nướng của Đại Ngưu cũng đông nghịt khách không kém. Mỗi ngày đếm số tiền kiếm được, trên gương mặt họ đều nở nụ cười mãn nguyện.

Những vị khách đến đây, thấy họ vui vẻ tươi cười như vậy, ngoài việc món ăn thơm ngon, cũng thấy lòng mình thư thái hơn đôi phần. Bởi vậy, đa số khách hàng đều trở nên thân thiết với họ, mỗi ngày đều ghé đến gọi vài món thưởng thức.

Vả lại, đồ nướng tuy cầm que nhìn có vẻ nhiều nhưng thực chất lại chẳng mấy no bụng, thành ra, những nhà quyền quý giàu có đều mua một lúc cả trăm, hai trăm xiên.

Mặc dù Đại Ngưu cùng Tần Đắc Chính nướng thịt xiên, mỗi ngày mệt mỏi rã rời đến nỗi tay chẳng thể nhấc lên nổi, nhưng trong lòng lại tràn đầy hân hoan.

Nhân lúc cuối năm khách khứa tấp nập, họ đã dọn dẹp lại hậu viện, mỗi ngày bán đồ nướng đến tận nửa đêm rồi ngủ lại ngay tại hậu viện.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày hai mươi tám tháng Chạp. Giang Oản Oản cùng Tần Tĩnh Trì thầm tính rằng, hôm nay sau khi ngừng bán sẽ cho mọi người nghỉ ngơi, đến mùng bảy Tết mới trở lại làm việc.

Bởi vậy sáng nay, nàng đã dựa vào số lượng nhân công trong tiệm mà gói cho mỗi người bốn, năm cân lạp xưởng để thưởng thức. Ngoài ra, còn cùng Tần Tĩnh Trì đến cửa hàng thịt mua cho mỗi người hơn hai mươi cân thịt heo tươi, cũng gói ghém cho mỗi người một ít kẹo bưởi gia truyền. Cứ thế, quà Tết cho họ đã được chuẩn bị tươm tất.

Hôm nay mới vừa qua giờ ngọ, Giang Oản Oản đã cho tiệm lẩu cùng tiệm hải sản tạm nghỉ bán.

"Hôm nay chư vị bắt đầu được nghỉ ngơi, đến mùng bảy Tết mới quay lại làm việc."

Vừa dứt lời, Tần Tĩnh Trì cùng Tần Tĩnh Nghiễn đã mang những phần quà Tết đến.

Giang Oản Oản khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Năm hết Tết đến rồi, ta có chút quà mọn gửi tặng chư vị. Mỗi người bốn, năm cân lạp xưởng, khoảng hai mươi cân thịt heo tươi cùng một cân kẹo bưởi..." Thấy trên gương mặt ai nấy đều lộ vẻ phấn khích cùng xúc động, Giang Oản Oản lại tiếp lời: "Ngoài ra, mỗi người còn có thêm hai lượng bạc tiền thưởng!"

Chư vị nghe xong, lại một phen kích động, tiếng bàn tán xôn xao càng lúc càng lớn.

Thấy ai nấy đều hớn hở, trên gương mặt Giang Oản Oản cũng không nhịn được mà nở nụ cười: "Được rồi, chư vị mau chóng nhận phần quà của mình, đến đây nhận tiền thưởng rồi mau mau về nhà đi. Chúng ta cũng còn phải đi mua sắm thêm chút đồ Tết nữa!"

Tần Tiểu Quang nghe xong, liền cười tươi, mau mắn bước tới bên cạnh Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản đưa cho y hai lượng bạc rồi bảo y mang quà về.

"Đa tạ Lão bản nương!"

Nay Lý Nghiêm đã làm Chưởng quỹ, luôn cảm thấy việc mọi người vẫn gọi Tần Tĩnh Trì cùng Giang Oản Oản là ca tẩu có phần không hợp phép tắc cho lắm. Bởi vậy trong tiệm vẫn gọi là Lão bản cùng Lão bản nương.

Những người khác thấy vậy, cũng lần lượt tiến tới. Đợi chư vị đã nhận đủ tiền thưởng cùng lễ vật, thì cùng nhau vui vẻ mang đồ về. Dù sao cũng là người cùng thôn, trên đường cũng có thể bầu bạn cùng nhau.

Chờ bọn họ đã đi khuất, Giang Oản Oản khóa cửa quán rồi đi dạo cùng Tần Tĩnh Trì cùng Tần Tĩnh Nghiễn một lát.

Trên phố xá nhộn nhịp huyên náo, hơn nữa, hàng quán cũng bày bán nhiều hơn trước rất nhiều. Có lẽ do những người đi buôn mang về từ phương xa, nên có một số món đồ trước đây không thể mua được.

Giang Oản Oản đi đến một quầy hàng nhỏ ven đường, trên quầy bày rất nhiều túi đựng đầy đủ loại hàng hóa. Chỉ thoáng liếc mắt qua, Giang Oản Oản liền nhìn thấy bên trong đựng hạt thì là.

Trong không gian riêng của nàng không có bột thì là, rắc bột thì là lên món nướng quả là mỹ vị tuyệt trần!

Chươngg 332:

"Lão bản, mặt hàng này ngươi lấy từ đâu vậy? Bán ra sao?"

"Cô nương, đây là thứ ta mua được ở kinh thành, từ tay một người ngoại quốc da đen nhưng lại cao to vạm vỡ. Nếu cô nương có nhã ý muốn mua, một túi này cô nương trả ba trăm văn là được."

Giang Oản Oản lại hỏi: "Vậy thứ này ngươi còn có thể lấy về thêm nữa không?"

Lão bản kia lắc đầu: "Không được, ta chỉ tình cờ gặp được người nọ, tùy tiện mua một ít về để thử mà thôi. Nhưng nếu sau này ta có ra ngoài, tình cờ gặp được thì sẽ mang về cho các ngươi, nhưng mà..."

Giang Oản Oản cười duyên dáng, nói: "Được! Được! Được! Nếu ngươi mang về, cứ đến "An An Lẩu Quán" tìm ta là được!"

Đợi nhóm người Giang Oản Oản đã rời đi, lão bản kia lại nở nụ cười tươi roi rói. Ban đầu ông ta tưởng thứ này nào có tác dụng gì, hoàn toàn không có một ai đến hỏi han. Hơn nữa ngay cả ông ta cũng chẳng hay biết đây là thứ gì, mua xong liền hối hận vì bị kẻ da đen kia lừa phỉnh. Nhưng lần này thì tốt rồi, rốt cuộc cũng thoát được món hàng.

"Tẩu tử, đây là thứ gì?"

Tần Tĩnh Nghiễn ngửi hạt thì là trong tay, khó hiểu cùng nghi hoặc.

Giang Oản Oản giải thích: "Thứ này mài thành bột, rải lên xiên nướng sẽ dậy mùi thơm ngào ngạt!"

Đang khi nói chuyện đó, thấy có người xách mấy con gà đi rao bán, Giang Oản Oản vội vã đến mua hai con.

Sau đó lại mua thêm một số thứ lặt vặt như đường cùng những thứ khác, cả bọn mới định quay về nhà.

Chỉ là khi sắp đến tiệm lẩu, nàng lại thấy có người đang dắt mấy con dê đi bán.

Ngày thường, hoàn toàn chẳng thấy kẻ nào rao bán dê, Giang Oản Oản nhớ tới thì là vừa mua được, dùng để nướng dê nguyên con thì quả là hợp ý! Thế là nàng nhanh chóng kéo Tần Tĩnh Trì đi mua một con.

Về đến nhà, Đoàn Đoàn thấy họ dắt một con dê về, lòng hiếu kỳ không ngớt, liền buông dây cương dắt Tiểu Bất Điểm xuống rồi vội vàng tiến lên muốn sờ.

Tần Tĩnh Trì vội bế cậu bé lên, nói: "Đoàn Đoàn, con dê này chẳng ngoan đâu, cẩn thận kẻo nó đá con, chớ đến quá gần."

Đoàn Đoàn nghe thế, lập tức rụt tay lại, hỏi: "Phụ thân, đây là vật gì vậy?"

Từ thuở lọt lòng, Đoàn Đoàn chưa từng có dịp trông thấy loài dê, bởi vậy lúc này khi nhìn thấy chúng vật ấy, lòng hiếu kỳ của cậu bé càng dâng cao.

Giang Oản Oản cười nói: "Loài này giống như lợn và gà, thịt ăn rất ngon."

Đoàn Đoàn cười vang, gật đầu: "Vâng!"

Sau khi tiểu tử này xuống đất, lại dắt Tiểu Bất Điểm ngồi xổm bên góc nhà, vuốt ve tấm lưng bóng mượt của Tiểu Bất Điểm, nhỏ giọng thì thầm: "Tiểu Bất Điểm, nương nói đó là dê, ngươi có biết không?" Đoàn Đoàn che miệng cười khúc khích, tiếp lời: "Trước đây Đoàn Đoàn chưa từng được nhìn thấy bao giờ."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp đồ đạc, cũng không bận tâm đến một tiểu tử và một con ch.ó đang thì thầm nơi góc nhà.

Hôm sau, sáng sớm Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương lại tới.

Đến giữa trưa, Lý Viễn và Tô Hà cũng đưa Lý Tuyết Trân đến cổng lớn.

Phụ thân của Lý Viễn vốn là quan Hộ bộ tại kinh thành, nhưng Lý Viễn chỉ là con của thiếp thất trong nhà. Mẫu thân chàng sinh hạ chàng xong thì qua đời sớm. Trên chàng còn có vài ca ca cùng cha khác nương nên chàng chẳng được coi trọng trong gia đình, lớn lên trong gian khó, sống chẳng khác gì gia đinh thấp kém.

Nhưng chàng lại mang chí khí hơn người, mới ngoài hai mươi tuổi đã trúng Bảng nhãn, dù chẳng phải Trạng Nguyên, nhưng một Bảng nhãn trẻ tuổi như vậy cũng rất hiếm thấy.

Tô Hà là nữ nhi duy nhất trong nhà, được cưng chiều nhất mực, hơn nữa ngoại tôn tử của bà ấy còn là Tể tướng đương triều.

Hồi đó trong cung bày tiệc, nhìn thấy Lý Viễn phong độ ngời ngời, Tô Hà đã lập tức để mắt tới, Lý Viễn cũng chú ý đến cô nương cười duyên dáng, đôi mắt sáng tựa sao trời này.

Sau đó, mặc dù phụ mẫu Tô Hà không mấy chấp thuận, nhưng không thể cưỡng lại ý muốn của nàng, cuối cùng vẫn đồng ý. Sau khi hai người được thánh thượng ban hôn thì nhanh chóng kết duyên vợ chồng.

Ban đầu Lý Viễn cũng được phân vào Hộ bộ nhậm chức, nhưng lúc đó triều cục bất ổn, sợ chàng bị liên lụy thì ngoại tôn nữ của mình cũng sẽ chịu khổ, cho nên lúc đó Tể tướng đã cầu xin Hoàng đế cử Lý Viễn đến huyện Khúc Phong làm huyện lệnh. Cứ như vậy, hai người đã ở đây mười mấy năm có lẻ, tuy phu thê họ không được thăng quan tiến chức, nhưng cuộc sống cũng coi như thanh nhàn tự tại.

Chươngg 333:

Lý Tuyết Trân cũng là sau khi họ đến đây mới sinh ra. Khi còn rất nhỏ nàng ấy theo Tô Hà và Lý Viễn về nhà. Hiện giờ bên phía Tô Hà cũng không còn mấy người thân thương với bà ấy, mà Lý Viễn vốn không hòa thuận với gia đình, cũng không về nhà họ Lý nên mấy năm nay họ đều đón Tết ở huyện Khúc Phong.

Giang Oản Oản biết họ không về kinh nên bảo họ đến nhà mình ăn Tết cùng, bởi ăn Tết phải náo nhiệt mới đầm ấm vui vẻ.

Lý Tuyết Trân thấy đã đến nơi, chỉnh tề áo choàng dày, rồi nhảy xuống xe ngựa.

Nhìn Đoàn Đoàn mặc đồ hồng phấn, lông xù, lại nhìn chú chó con đen trắng trong lòng cậu bé, đôi mắt nàng ấy long lanh tựa sao đêm: "Đoàn Đoàn! Chú chó con của cháu lớn nhanh quá!" So với lúc sinh thần của Đoàn Đoàn, chú chó con này trông béo hơn nhiều, lông cũng bóng mượt hơn hẳn.

Đoàn Đoàn ôm chú chó con chạy vào lòng nàng ấy: "Tiểu thẩm, Đoàn Đoàn đã đặt tên cho chú chó con rồi! Gọi là Tiểu Bất Điểm, tiểu thẩm thấy có dễ nghe không ạ?"

Lý Tuyết Trân lẩm nhẩm mấy lần, đoạn nhìn chú chó con trong lòng cậu bé, gật đầu mỉm cười nói: "Dễ nghe dễ nghe, rất thích hợp, Đoàn Đoàn của chúng ta thật giỏi quá!"

Đoàn Đoàn nghe xong, xấu hổ ôm lấy chân nàng ấy.

Lý Viễn và Tô Hà từ phía sau đi tới, cười nói: "Đoàn Đoàn, có nhớ Lý gia gia không?"

"Dạ! Nhớ ạ."

"Ha ha... Lý gia gia ôm nào." Nói xong lập tức bế Đoàn Đoàn cùng nhau vào nhà. Tô Hà và Lý Tuyết Trân đi ở phía sau họ, khuôn mặt rạng rỡ những nụ cười.

Sáng sớm ngày ba mươi tháng chạp, Tần Tĩnh Trì cảm thấy hô hấp không thông, khó lòng hít thở, sau đó đột ngột mở mắt, mất một lúc mới hoàn hồn, đoạn ngao ngán nhìn đứa con nhỏ đang nằm trên n.g.ự.c mình.

Không biết tự khi nào mà Đoàn Đoàn đã nằm trên người hắn, ngáy khẽ, thỉnh thoảng lại gãi gãi tai, vẫn ngủ rất say.

Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, Giang Oản Oản tựa đầu vào vai hắn, hai tay ôm lấy một cánh tay hắn, ngủ rất say.

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn đặt vào ổ chăn, lại khẽ khàng rút cánh tay mình khỏi vòng ôm của Giang Oản Oản, hôn lên trán hai mẹ con nàng rồi đứng dậy mặc quần áo xuống lầu.

Dưới lầu, Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng đã dậy được một lúc rồi. Thấy Tần Tĩnh Trì xuống lầu, Lý Tam Nương lập tức đổ nước nóng đã đun sôi vào chậu gỗ: "Tĩnh Trì, mau lại rửa mặt đi."

Tần Tĩnh Trì rửa mặt xong thì nhóm lửa than trong lò sưởi với Tần phụ Tần mẫu.

Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy xa xa một màu trắng xóa bao trùm, trên trời cũng thỉnh thoảng có tuyết rơi lất phất.

Mọi người vừa mới dậy, chỉ cảm thấy lạnh vô cùng, cho đến khi lửa than trong lò sưởi cháy lên, lúc này xung quanh lò sưởi cũng dần ấm áp trở lại.

Tần Tĩnh Trì ngồi trước lò sưởi, sưởi ấm một lúc rồi lại lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, hai mẹ con trên giường đã thức giấc, đang nằm trong ổ chăn thì thầm to nhỏ.

Đoàn Đoàn vùi trong lòng Giang Oản Oản, nũng nịu: "Nương, Đoàn Đoàn không muốn xuống giường, trong chăn ấm quá chừng!"

Giang Oản Oản vuốt mái tóc bù xù của cậu bé, nói: "Được, vậy Đoàn Đoàn ngủ thêm chút nữa đi."

Tần Tĩnh Trì khép cửa phòng lại, ngồi cạnh Giang Oản Oản, khẽ nhéo vành tai trắng nõn của nàng: "Cứ ngủ thêm một giấc, ngoài trời tuyết vẫn rơi, khí lạnh căm căm."

Giang Oản Oản rụt lại: "Tay chàng sao lạnh lẽo đến vậy!"

Đoàn Đoàn nghe xong liền hé lộ cái đầu nhỏ trong lòng Giang Oản Oản, chìa bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Tần Tĩnh Trì, cặp mắt to tròn mở to: "Ôi chao! Lạnh quá đỗi!"

Tần Tĩnh Trì giả vờ làm vẻ quái dị, mỉm cười áp lòng bàn tay vào khuôn mặt mềm mại của cậu bé: "Chỉ có khuôn mặt Đoàn Đoàn là ấm áp, sưởi ấm cho cha đi."

Đoàn Đoàn khẽ nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay hắn chặt hơn.

Giang Oản Oản mơ màng ngắm nhìn hai cha con, một lúc sau mới vươn vai, nương vào cánh tay Tần Tĩnh Trì mà cố gượng ngồi dậy.

Nàng dựa vào vai Tần Tĩnh Trì, yếu ớt nói: "Tĩnh Trì... Tướng công... Chàng có thể giúp thiếp vấn xiêm y không?"

Chươngg 334:

Tần Tĩnh Trì bị nàng gọi như vậy khiến cả thân thể hắn khẽ khựng, trong lòng như có vạn kiến bò, vừa tê dại vừa ngứa ngáy khôn nguôi. Một lúc sau, như thể không thể kiềm chế được nữa, hắn liền vươn tay che đi đôi mắt của Đoàn Đoàn, nghiêng đầu, cúi xuống hôn lấy đôi môi của Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nghĩ đến Đoàn Đoàn vẫn còn ở đó, trong lòng chợt kinh hãi, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng chống tay lên n.g.ự.c hắn mà đẩy ra.

Hôn một lúc, Tần Tĩnh Trì mới khẽ l.i.ế.m môi, ghé sát vào tai nàng thì thầm cười nói: "Sau này, nàng hãy cứ gọi ta như thế."

Khuôn mặt Giang Oản Oản bỗng đỏ bừng, chợt nhớ lại lời vừa thốt ra, nàng vô cùng ngượng ngùng, liền trừng mắt nhìn hắn một cái.

Đoàn Đoàn bị Tần Tĩnh Trì che mắt, khẽ thở dài, cũng chẳng vùng vẫy. Mãi một lúc lâu, thấy phụ thân vẫn còn che, tiểu tử mới mềm mại lên tiếng hỏi: "Cha, cha và nương vẫn còn hôn mãi sao? Sao lại lâu đến vậy?"

Tần Tĩnh Trì khẽ giật giật khóe miệng, bất lực nhìn Giang Oản Oản, rồi mới rụt tay về, ho khan một tiếng nói: "Khụ... Được... Được rồi, thức... Thức dậy đi, cha mặc xiêm y cho con."

Ngay sau đó lại nhìn Giang Oản Oản hỏi: "Đoàn Đoàn mặc y phục kia ư?"

Giang Oản Oản ngáp một cái, nói: "Thiếp sẽ đi tìm cho con, chàng cứ tùy ý lấy một bộ y phục trong tủ cho thiếp."

Tần Tĩnh Trì khẽ gật đầu, mở tủ y phục ra, nhìn vào trong. Suy tư một lát, hắn liền lấy bộ gấm dày màu xanh băng giá được treo sẵn ra.

"Đây."

Giang Oản Oản cầm lấy xiêm y, mới phát hiện là bộ xiêm y mới mà Tần phu nhân đã may lần trước. Nàng và Đoàn Đoàn đều được may bằng cùng một loại vải, nhưng vẫn chưa từng khoác lên người.

Suy nghĩ một lúc nói: "Trong tủ còn có xiêm y của Đoàn Đoàn, cùng loại vải với của thiếp, chàng mau chóng lấy giúp con đi."

Một lúc sau, đợi Giang Oản Oản khoác lên người bộ xiêm y mới này, Tần Tĩnh Trì ngẩn ngơ nhìn nàng, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Bộ gấm màu xanh băng giá thêu những chùm hoa lê trắng muốt. Viền áo may bằng lông trắng, từng sợi lông tơ mảnh mai mềm mại quấn quanh cổ Giang Oản Oản, càng làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thêm phần trắng trẻo tinh xảo. Nàng tùy ý vấn tóc, cài lên đó chiếc trâm gỗ mà Tần Tĩnh Trì đã tặng.

Tần Tĩnh Trì cứ thế ngẩn ngơ nhìn nàng, mãi vẫn không nỡ rời ánh mắt.

Đoàn Đoàn cũng dõi nhìn Giang Oản Oản, ngây ngẩn hồi lâu, đôi mắt sáng ngời liền reo lên: "Nương ơi nương! Đẹp quá chừng! Hôm nay nương là người đẹp nhất trần đời!"

Nói xong, cậu bé liền quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, như thể đang nóng lòng mong được thừa nhận, cậu sốt ruột hỏi: "Cha! Đoàn Đoàn nói đúng, đúng không?"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn cậu bé một cái, rồi lại tiếp tục dán mắt vào Giang Oản Oản, mãi sau mới chợt hoàn hồn, ngây ngô gật đầu: "Phải... Đẹp vô cùng!"

"Cười hì hì..." Đoàn Đoàn nhìn vẻ ngẩn ngơ của phụ thân, đôi mắt to tròn đều híp lại vì cười, cùng với hai lúm đồng tiền trên má, quả đúng là một tiểu tử vô cùng đáng yêu.

Đoàn Đoàn tới gần bên tai Giang Oản Oản nói: "Nương, nương xem phụ thân kìa, người cũng thấy nương thật đẹp đó nha!"

Giang Oản Oản đỏ bừng mặt, khẽ chỉnh lại búi tóc đã vấn gọn gàng, rồi vội vàng cầm lấy bộ xiêm y nhỏ của Đoàn Đoàn, phủi phủi, đoạn bế Đoàn Đoàn vào lòng: "Được rồi, bảo bối ngoan của nương, để nương khoác xiêm y cho con."

Đoàn Đoàn nhìn bộ xiêm y đồng màu với nương của mình, lập tức háo hức muốn khoác lên người.

Vì vậy, cậu bé vội vàng duỗi thẳng cánh tay nhỏ, ngoan ngoãn để Giang Oản Oản giúp mình khoác xiêm y.

Xiêm y của hai mẫu tử không chỉ đồng màu mà cả họa tiết thêu thùa và kiểu dáng y phục cũng tương đồng. Đoàn Đoàn tuy chỉ là một tiểu tử, nhưng cũng chẳng câu nệ kiểu dáng có phần nữ tính hay không. Điểm khác biệt duy nhất là bộ xiêm y của Đoàn Đoàn còn được may riêng cho cậu bé một chiếc mũ nhỏ đồng màu.

Chiếc mũ nhỏ là mũ Lôi Phong, có thể che kín đôi tai. Dẫu là mũ Lôi Phong, nhưng trông chẳng hề quê mùa chút nào, bởi sắc xanh băng giá hài hòa cùng những sợi lông dài trắng muốt. Khi Đoàn Đoàn đội lên đầu, hai dải lông trắng kéo dài từ hai bên che tai được buộc thành một chiếc nơ dưới cằm. Cậu bé chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, càng khiến dung mạo thêm phần đáng yêu và tinh xảo.

Chươngg 335:

Giang Oản Oản khoác xiêm y, đội mũ cho cậu bé xong xuôi, liền bị vẻ đáng yêu của đứa con trai mình làm cho tâm hồn rung động, không kìm được mà ôm chầm lấy cậu bé hôn tới tấp mấy cái. Ngay cả Tần Tĩnh Trì cũng cuối cùng chịu rời ánh mắt khỏi Giang Oản Oản, ngắm nhìn Đoàn Đoàn trắng trẻo xinh xắn trước mặt, mà không ngừng mỉm cười.

Đoàn Đoàn bị hai người nhìn đến có chút ngượng ngùng, vội lấy tay che mặt. Nhưng trong lòng, cậu bé lại vô cùng tò mò muốn biết mình khoác xiêm y mới trông sẽ ra sao. Cậu bé vội vàng trèo xuống giường, xỏ đôi hài nhỏ bằng lông xù rồi chạy đến bàn trang điểm của Giang Oản Oản, trèo lên ghế mà bắt đầu tự ngắm nghía dung nhan mình.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm vào gương, lúc thì sờ mũ, lúc thì vuốt ve phần lông ở cổ áo. Mỗi khi nhìn vào gương, nụ cười trên khuôn mặt cậu bé chưa hề tắt.

Ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng cậu bé mới chịu rời khỏi chiếc ghế.

Giang Oản Oản khẽ chau đôi mày ngài, cùng Tần Tĩnh Trì mỉm cười trêu ghẹo: "Đoàn Đoàn của chúng ta quả là một tiểu bảo bối ưa diện mạo."

Đoàn Đoàn nghe nàng nói, cậu bé thẹn thùng khẽ giậm chân: "Nương!"

Tần Tĩnh Trì khẽ bật cười, véo nhẹ má cậu, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, nói: "Được rồi, chúng ta thấy con đẹp thật lòng, khen con một câu thì có gì là không được chứ."

Giang Oản Oản cũng nắm lấy bàn tay còn lại của nhi tử, cười nói: "Được rồi, chúng ta đã chần chừ một lúc lâu, e rằng mọi người đã rời giường cả rồi, chỉ còn lại ba người chúng ta ở đây thôi."

Dưới lầu, mọi người đều đang an tọa trên trường kỷ, thưởng thức chút điểm tâm.

Thấy gia đình ba người bọn họ bước xuống, Lý Tuyết Trân vô tình liếc qua, rồi ánh mắt chợt không thể rời đi, nàng liền vỗ nhẹ vào cánh tay Tô Hà đang ngồi cạnh bên: "Nương... Nương! Nương mau nhìn xem! Hôm nay tẩu tử và Đoàn Đoàn thật quá đỗi xinh đẹp!"

Tô Hà nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, không ngừng cảm thán kinh ngạc: "Ôi, đẹp quá chừng!"

Đoàn Đoàn vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, liền linh hoạt nhảy bổ vào lòng Tần Tĩnh Nghiễn đang ở gần nhất.

Tần Tĩnh Nghiễn ôm cậu bé đặt ngồi trên đùi mình, cậu bé liền vội vàng khẽ kéo nhẹ chiếc nơ bướm dưới cằm mình, khắp khởi khoe khoang rằng: "Tiểu thúc thúc, thúc xem này! Hôm nay Đoàn Đoàn mặc y phục mới đó! Đẹp lắm đó! Còn nữa..." Chỉ thấy cậu bé kiêu hãnh cong môi, nói tiếp: "Nương còn thắt cho Đoàn Đoàn một chiếc nơ bướm nữa đó!"

Nói xong lại tiếp tục kéo chiếc nơ dưới cằm, ra hiệu cho Tần Tĩnh Nghiễn xem: "Thúc xem này!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tiểu tử trong lòng tựa một tiểu tiên đồng, không kìm được đưa tay khẽ véo, từ khuôn mặt bầu bĩnh đến bàn tay nhỏ nhắn, rồi cả đôi chân mũm mĩm của cậu bé.

Đoàn Đoàn cũng ngây thơ mặc cho thúc thúc trêu đùa.

Tần Tĩnh Nghiễn véo xong, mới giả bộ xác nhận, nói: "May mắn thay! Ta còn tưởng tiểu tiên đồng từ cõi nào đến đổi mất Đoàn Đoàn nhà ta rồi, hóa ra là... Đoàn Đoàn nhà ta đã biến thành tiểu tiên đồng vậy!"

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, rồi sau đó bật cười khanh khách khi đã hiểu ra: "Chính là Đoàn Đoàn nha!"

Lý Tuyết Trân đứng một bên nhìn, lòng nàng ấy không khỏi ngứa ngáy, liền nhanh chóng đứng dậy, bước đến trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn, nói: "Chàng mau để ta ôm Đoàn Đoàn một lát đi."

Tần Tĩnh Nghiễn nào dám trêu ghẹo nương tử tương lai của mình, nghe xong, liền vội vàng đặt khối bột nhỏ trong lòng mình sang lòng nàng.

Lý Tuyết Trân hài lòng ôm Đoàn Đoàn, nhanh chóng bước đến trước mặt Lý Viễn và Tô Hà.

Còn Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng chăm chú ngắm nhìn tiểu tử khôi ngô đó.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, rồi bật cười thành tiếng, cũng chẳng buồn để tâm đến cảnh Đoàn Đoàn bị người người giành nhau ôm ấp.

Một gia đình lớn như thế mà chỉ có duy nhất một tiểu tử, nếu không cưng chiều thì còn ra thể thống gì nữa chứ.

Thấy Đoàn Đoàn được ôm vào lòng Tần phụ Tần mẫu, Lý Tuyết Trân kéo Giang Oản Oản ngồi xuống cạnh bên, chăm chú nhìn nàng một hồi, rồi cười nói: "Tẩu tử, hôm nay tẩu và Đoàn Đoàn khoác lên mình bộ y phục này, cả hai thật quá đỗi xinh đẹp!"

Giang Oản Oản cười đáp: "Chỉ là y phục đẹp mà thôi."

Lý Tuyết Trân lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải vậy đâu, bộ y phục này chẳng khác nào cẩm thượng thiêm hoa, càng tôn lên vẻ mỹ lệ của tẩu!"

Chươngg 336:

Ngay sau đó, nàng lại nhìn Đoàn Đoàn mà cảm thán thêm lần nữa: "Đoàn Đoàn quả là quá đỗi đáng yêu!"

Giang Oản Oản khẽ bật cười, khẽ ghé vào tai nàng thì thầm: "Dù sao thì muội và A Nghiễn cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa là thành hôn rồi, đến lúc đó, hai người hãy nhanh chóng hạ sinh một hài nhi là được."

Ban đầu Tần phụ Tần mẫu định rằng ít nhất ba tháng nữa mới cử hành hôn lễ, cũng để chuẩn bị được chu toàn hơn, nhưng Tần Tĩnh Nghiễn lại vô cùng nóng lòng, Lý Tuyết Trân cũng thuận theo ý chàng. Lý Viễn và Tô Hà hỏi ý nàng ấy, nàng cũng nói sẽ tùy theo ý Tần Tĩnh Nghiễn, bởi vậy Tần phụ Tần mẫu cùng Lý Viễn cũng đành chấp thuận.

"Tẩu tử, tẩu... Tẩu đừng nói lời xằng bậy."

Giang Oản Oản liếc mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang trêu đùa Đoàn Đoàn, cười nói: "A Nghiễn yêu quý Đoàn Đoàn đến thế, sau này hai người có hài nhi, không biết sẽ sủng ái đến mức nào. Nếu hạ sinh một nữ nhi, e rằng sẽ được cưng chiều đến tận mây xanh."

Lý Tuyết Trân nghe xong, không khỏi chăm chú nhìn Tần Tĩnh Nghiễn.

Dường như Tần Tĩnh Nghiễn cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo, quay sang thì thấy Lý Tuyết Trân đang chăm chú nhìn mình, chàng khẽ mỉm cười với nàng, nhưng vẫn trừng mắt cảnh cáo.

Giang Oản Oản nhìn thấy ánh mắt đưa tình của hai người, sau đó lại nhìn Tần Tĩnh Trì bên cạnh, nàng lắc đầu khẽ bật cười bất đắc dĩ, cũng không thèm bận tâm đến hai người nữa.

Dùng bữa trưa đạm bạc xong xuôi, cả gia đình bắt đầu chuẩn bị các món ăn cho bữa tiệc tất niên thịnh soạn.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bước vào gian bếp, nhìn y phục trên người nàng, lại nhìn các món ăn chưa được sơ chế, không khỏi khẽ nhíu mày. Hắn lập tức bước ra ngoài, lấy một chiếc tạp dề lớn giúp nàng khoác lên.

Giang Oản Oản nhìn chiếc tạp dề hắn đưa tới, mới chợt bừng tỉnh, khẽ mỉm cười. Nàng thậm chí còn không nhận ra bộ y phục này lại dễ lấm bẩn đến vậy, bất đắc dĩ than rằng: "Hôm nay khoác lên mình bộ y phục này quả là một sai lầm."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười nói: "Không sao, những việc khác, nàng cứ an tâm giao phó cho ta là được."

Giang Oản Oản nghiêng đầu khẽ hôn lên má hắn một cái, ngay sau đó, nàng liếc mắt nhìn quanh một lượt, rồi mới ghé sát bên tai hắn thì thầm: "Vậy thì... Đa tạ tướng công của thiếp."

Đợi nàng đã cách xa một quãng, Tần Tĩnh Trì chăm chú nhìn nàng. Dù trên mặt chàng chẳng biểu lộ điều chi, nhưng đôi vành tai đỏ ửng lại hoàn toàn bại lộ sự ngượng ngùng trong lòng chàng.

Hắn xoa xoa vành tai vẫn còn ngứa ngáy, đôi chân mày khẽ giãn ra, rồi chầm chậm tiến đến gần nàng. Do Giang Oản Oản vẫn không lùi lại nửa bước, nàng liền bị hắn ôm trọn lấy vòng eo.

Tần Tĩnh Trì vừa định có thêm hành động thân mật thì bị giọng nói của Giang Hiền Vũ bất chợt cắt ngang.

"Tĩnh Trì, Oản Oản, con dê bên ngoài đã được làm sạch sẽ, giờ nên cắt thành từng miếng nhỏ hay để nguyên con đây?"

Giang Oản Oản đẩy Tần Tĩnh Trì ra, vội vã bước ra ngoài. Nàng khẽ ho một tiếng, cất lời: "Phụ thân, mọi người cứ làm sạch con dê là được, con muốn nấu nguyên con nên chẳng cần xẻ nhỏ."

Giang Hiền Vũ gật đầu đáp: "Được!"

Giang Oản Oản nói xong, mới quay vào bếp. Nàng nhìn ánh mắt ủy khuất xen lẫn bất lực của Tần Tĩnh Trì, liền chột dạ rời mắt, khẽ nói: "Chúng... Chúng ta hãy làm đồ ăn đi."

Tần Tĩnh Trì chẳng đáp lời, chỉ bước đến cửa bếp ngó nghiêng một lát, rồi chậm rãi tiến đến sau lưng Giang Oản Oản, ôm lấy nàng. Hắn nghiêng đầu, ngắm nhìn cần cổ trắng ngần thanh tú, rồi lại nhìn vành tai ửng hồng. Hắn khẽ cong môi cười, cúi xuống ngậm lấy vành tai nàng, dùng răng nhẹ nhàng mân mê.

Giang Oản Oản rụt người lại trong vòng tay hắn, kinh ngạc liếc nhìn về phía cửa bếp. Thấy không có ai, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Chàng... Chàng làm gì vậy? Mau... Mau buông ra... Nhà đông người như vậy!"

Tần Tĩnh Trì buông vành tai còn vương hơi nóng của nàng ra, rồi kéo vạt áo xuống. Ở nơi mà y phục có thể che khuất, hắn mạnh mẽ hôn một cái, lập tức trên cổ ngọc của nàng in hằn một dấu hôn đỏ thắm.

Tần Tĩnh Trì hài lòng ngắm nhìn, rồi mới giúp nàng chỉnh lại vạt áo, cong ngón tay khẽ búng vào trán nàng, mỉm cười đầy ẩn ý: "Để nàng trêu đùa ta đó sao!"

Giang Oản Oản sờ vào cổ, chu môi: "Chàng... Chàng thật lớn mật, sao dám làm chuyện này ngay trong bếp chứ!"

Chươngg 337:

Tần Tĩnh Trì nghe xong, lại cúi người xuống, thổi một hơi bên tai nàng, cười nói: "Ừm... Vậy thì đợi đến đêm... Ta lại làm chuyện đó vậy."

Giang Oản Oản trân trối nhìn vị phu quân trước mặt, hoàn toàn chẳng mảy may xấu hổ. Nàng không hiểu nổi rốt cuộc từ lúc nào mà hắn lại trở nên... vô sỉ đến nhường này!

Nàng luống cuống tay chân, vội cầm một cây cải bắp, nhặt đi những lá úa vàng. Trong lòng nàng thầm nghĩ, tối nay nhất định phải dẫn Đoàn Đoàn theo, còn phải để thằng bé ngủ cùng! A! Không đúng rồi, hôm nay phải thức đến tận nửa đêm, khi đó, e rằng hắn cũng chẳng còn tâm tình nghĩ đến chuyện đó nữa!

Nghĩ đến đây, nàng khẽ gật đầu, lòng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm. Nàng chu môi khẽ liếc Tần Tĩnh Trì bên cạnh, rồi mỉm cười.

Tần Tĩnh Trì khó hiểu nhìn nàng, chẳng rõ vì sao nàng lại đột nhiên bật cười.

Chẳng được bao lâu, Lý Tuyết Trân đã dẫn theo Đoàn Đoàn cùng vào bếp. Nàng cất lời: "Tẩu tử, muội đến phụ giúp tẩu một tay."

Đoàn Đoàn vui vẻ nói: "Vẫn còn có Đoàn Đoàn đây!"

Ngoài sân đang mổ thịt dê, Tần phụ, Tần mẫu cùng những người khác không để Đoàn Đoàn ra ngoài xem, bèn bảo Lý Tuyết Trân trông coi thằng bé. Một lớn một nhỏ ngồi buồn chán ở bên ngoài nên đã cùng vào bếp.

Giang Oản Oản thấy đôi mắt lấp lánh của hai người họ đang nhìn mình, liền nói: "Ừm... Vậy thì giúp tẩu rửa khoai tây nhé."

Trong chậu gỗ bên cạnh, đã chứa đầy khoai tây mà Tần Tĩnh Trì vừa gọt vỏ.

"Vâng, được ạ!"

Giang Oản Oản đổ nước ấm từ bếp lò vào chậu gỗ, rồi dặn dò: "Hai người cứ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ mà từ từ rửa đi."

Giang Oản Oản nhìn hai người họ, đều như đang nhìn tiểu hài tử. Tính tình Lý Tuyết Trân hoạt bát, ngây thơ, rất hợp để chơi cùng Đoàn Đoàn, bởi vậy, mọi người nhìn nàng ấy cũng chẳng coi nàng ấy là người lớn.

Lý Tuyết Trân xắn tay áo cho Đoàn Đoàn, hai người bắt đầu rửa từng củ một. Chẳng mấy chốc, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng đã bày biện xong từng đĩa nguyên liệu tươi rói trên bàn dài.

"Oản Oản, chúng ta đã làm sạch con dê rồi, tiếp theo nên làm gì đây?"

Giang Oản Oản nhanh chóng phủi tay, vội vã đi vào trong sân.

Nàng nhìn kỹ rồi bảo Tần phụ và Giang Hiền Vũ giúp bê nó vào bếp.

Kế đó, nàng cho vào chậu một lượng rượu vàng, hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, nước tương, đường trắng, muối và các loại bột gia vị. Sau đó, nàng xoa bóp toàn bộ con dê từ trong ra ngoài, rồi đặt sang một bên ướp trước.

Đợi ướp chừng hai canh giờ, nàng mới dựng con dê lên, đặt nó lên bếp than trong sân mà nướng.

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh phụ giúp lật nướng, còn Giang Oản Oản bưng một bát dầu lại, phết đều lên khắp các mặt của con dê quay.

Tần Tĩnh Nghiễn đứng một bên quan sát, lên tiếng: "Tẩu tử, món này có vẻ tương tự với xiên nướng của huynh Đại Ngưu cùng nhóm người đó."

Giang Oản Oản gật đầu: " Đúng vậy! Chúng đều tương tự nhau."

Ngẫm nghĩ một lát, Giang Oản Oản nói: "A Nghiễn, đệ và huynh đệ cứ ở đây nướng, giống như ta đã làm lúc nãy, thỉnh thoảng phết dầu là được. Đợi nướng chừng nửa canh giờ, hãy đến bếp gọi ta."

"À! Được ạ!"

Nhìn sắc trời, Giang Oản Oản ước chừng lúc này đã tầm giờ Thân, cũng nên bắt đầu xào rau. Một năm chỉ có một bữa tất niên, sao có thể sơ sài được chứ.

Khi nàng đến bếp, ngay cả Lý Viễn và Tô Hà cũng đang giúp lột tỏi, bóc hành.

Thấy mọi thứ đã chuẩn bị tươm tất, Giang Oản Oản liền bắc nồi lên bếp, bắt đầu xào rau.

Trong bếp có hai lò, Giang Oản Oản đặt nồi hầm xương trên một lò trước, sau đó dùng lò còn lại để xào rau.

Đoàn Đoàn và Lý Tuyết Trân vì chẳng giúp được việc gì, nên bị Tần phụ, Tần mẫu cùng những người khác đuổi đến phòng khách ngồi chơi.

Một lớn một nhỏ, má phồng vì nhai kẹo bưởi, cùng nhìn vào bếp mà khẽ thở dài.

Một lát sau, Đoàn Đoàn như nhớ ra điều gì, đôi mắt chợt bừng sáng: "Tiểu thẩm, chúng ta chơi xếp hình và rút gỗ đi! Đoàn Đoàn quên mất rồi."

Mấy ngày trước, Đoàn Đoàn vì quá đỗi say mê trò chơi này nên đã bị Tần Tĩnh Trì tịch thu mất hai ngày. Hắn nghĩ đến dịp Tết, mãi đến hôm qua mới trả lại cho tiểu tử này.

Chươngg 338:

Đôi mắt Lý Tuyết Trân cũng lấp lánh, vội vàng gật đầu: "Được được được ạ."

Sau đó, Đoàn Đoàn liền chạy lên lầu, nhưng chỉ một lát sau đã ôm xếp hình và rút gỗ chạy vội xuống.

Tiểu tử này suy nghĩ một lát, rồi đặt những món đồ chơi này lên chiếc bàn nhỏ trước lò sưởi: "Tiểu thẩm mau mau lại đây, nơi này ấm áp, chúng ta cùng chơi ở đây đi!"

Lý Viễn và Tô Hà vốn ít khi đặt chân vào bếp, với Tần phụ, Tần mẫu cùng chư vị đang bận rộn trong đó, hai người chẳng thể phụ giúp được gì. Bởi vậy, quả nhiên như dự liệu, cả hai cũng bị khéo léo mời ra ngoài.

Nhìn Lý Tuyết Trân và Đoàn Đoàn đang cười vang bên lò sưởi, hai người liếc nhìn nhau, rồi cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh.

Trong bếp, từng món ăn đã lần lượt được dọn ra, còn con dê nướng bên ngoài cũng đã nướng được xấp xỉ nửa canh giờ.

"Tẩu tử, tẩu mau đến xem con dê nướng này thế nào? Đã chín tới chưa?"

Giang Oản Oản nghe giọng nói của Tần Tĩnh Nghiễn, vội vàng xoa tay: "Đến ngay!"

Nàng liền bưng hai tiểu bình đất đựng bột ớt ngũ vị hương và bột thì là, lại cầm theo một thanh d.a.o chặt, rồi đi ra sân.

Giang Oản Oản đặt những món đồ xuống, rồi cầm thanh d.a.o chặt, khía vài đường lên con cừu nướng, sau đó lại quét thêm lớp dầu và tiếp tục nướng. Độ chừng thêm một khắc nữa, nàng liền rắc đều bột ớt lên thịt cừu. Nướng một chốc, lại rắc bột thì là lên. Trong nháy mắt, hương thì là và ớt hòa quyện cùng mùi thịt thơm lừng, lan tỏa khắp căn nhà.

Đoàn Đoàn cầm một miếng ghép hình, gãi đầu, đang suy tư xem nên đặt vào vị trí nào thì bỗng thoảng nghe mùi thịt thơm lừng, chỉ thấy tiểu mũi của cậu bé khẽ khịt, đặt miếng ghép hình sang một bên, rồi theo hương thơm đó đi ra sân.

Đương nhiên, bọn người Lý Viễn và Lý Tuyết Trân cũng ngửi thấy hương thơm đó, liền theo Đoàn Đoàn ra sân.

Giang Oản Oản thấy chư vị đi ra thì xẻ vài miếng thịt dê đặt vào chiếc khay: "Mau nếm thử xem mùi vị ra sao."

Mọi người cũng ngại cầm đũa, liền dùng tay bốc lấy nếm thử.

Đoàn Đoàn sốt sắng vươn tay ra thì bị Giang Oản Oản ngăn lại. Nàng lấy một miếng, thổi nguội rồi mới đút cho cậu bé.

Đoàn Đoàn nheo mắt nhai nuốt vội vàng, liền đưa xuống bụng. Ngay sau đó lại chớp đôi mắt to tròn nhìn Giang Oản Oản đầy mong đợi.

Giang Oản Oản bị ánh mắt ấy nhìn đến mềm lòng, vội vàng lại đút thêm cho cậu bé một miếng.

Lý Viễn và Tần Tĩnh Trì thì liên tục thưởng thức vài miếng, chờ đến khi thịt trên đĩa đã sạch không còn mới dừng tay.

Lý Viễn và Tô Hà vô thức mím môi, ánh mắt rạng rỡ đầy thèm thuồng nhìn con dê đang nướng dở.

Hai người Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân thì chẳng hề khách sáo hơn nhiều, ăn xong phần trong khay, đã nóng lòng muốn thưởng thức thêm.

Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Hắc hắc, tẩu tử, có thể xẻ thêm cho bọn đệ chút nữa được chăng?"

Lý Tuyết Trân cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm nàng.

Giang Oản Oản cười khổ, nói: "Sắp có thể dùng bữa rồi, trời đã ngả về chiều. Ta vào bếp xào thêm hai món nữa là chúng ta liền có thể dùng bữa, trong nhà vẫn còn bao món ngon như thế!"

Nói xong, nàng lập tức xẻ con dê nướng thành từng miếng lớn cho vào một tiểu bồn gỗ.

Tần Tĩnh Trì dập tắt than hồng, rồi mang con dê nướng vào nhà cùng mọi người.

Đặt con dê nướng giữa bàn ăn, Tần Tĩnh Trì lại cùng Giang Oản Oản vào bếp bưng thức ăn. Lý Tuyết Trân và Tô Hà cũng theo sau bưng từng mâm thức ăn ra.

Chỉ một chốc sau, trên bàn ăn đã bày biện đủ các món ngon vật lạ: thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, cá kho cà chua, lòng dồi trộn, gà xào sả ớt, khoai tây xào chua cay, rau cải xào, tôm rang dầu, lạp xưởng hấp, thịt xông khói xào giá đỗ.

Giang Oản Oản nhìn những món ăn đã nấu xong, định hầm thêm một nồi thịt bò cà chua nữa là hoàn tất.

Thịt bò sau khi trụng sơ qua nước sôi thì rửa sạch lại bằng nước lạnh. Đổ lượng dầu vừa phải vào nồi, thắng đường, sau đó cho thịt bò vào phi xào cho dậy màu. Khi phi xào, thêm ớt, gừng, tỏi, hoa tiêu, đại hồi, lá thơm vào phi thơm, sau đó cho cà chua vào xào tiếp cho đến khi cà chua tiết nước, rồi cho nước sôi vào, đậy nắp nồi, đun nhỏ lửa để om.

Chươngg 339:

Đợi đến khi thịt bò đã hầm bắt đầu mềm nhừ, thì cho cà chua thái miếng và khoai tây thái miếng vào hầm tiếp.

Tới khi khoai tây nhừ nát, nêm nếm gia vị, hầm cho nước sốt sánh đặc lại, một phần thịt bò hầm cà chua thơm lừng đã hoàn tất.

Đợi đến khi Giang Oản Oản bưng nồi đất hầm thịt bò cà chua nghi ngút khói đặt lên bàn ăn, mọi người càng thêm thèm thuồng.

Đoàn Đoàn vừa được Lý Viễn lén đút cho vài miếng thịt dê, cậu bé thấy Giang Oản Oản đi ra thì khẽ mím môi, nhỏ nhẹ hỏi: "Nương, bao giờ mới có thể dùng bữa?"

Giang Oản Oản cười nói: "Thức ăn đã đủ cả rồi, thằng nhóc tham ăn!"

Tần phu nhân và Lý Tam nương ở phía sau nàng, một người bưng bát canh xương, người kia bưng cơm, cũng tiến đến gần bàn ăn.

Lúc này, bên ngoài bắt đầu vang lên từng tràng pháo hoa, đùng đùng liên hồi.

Tần phụ và Giang Hiền Vũ cũng vội vàng cầm pháo hoa ra sân, châm lửa đốt.

Đoàn Đoàn đứng nơi cửa, ôm Tiểu Bất Điểm đang hơi kinh hãi, chỉ giơ bàn tay nhỏ che tai lại.

Giang Hiền Vũ đứng cạnh cậu bé, phì cười, nhanh chóng giúp Đoàn Đoàn che đi bên tai còn lại.

Ngay tức thì Đoàn Đoàn cười tươi như đóa hoa đang nở rộ: "Hì hì... Ngoại tổ phụ! Năm mới thật náo nhiệt! Cứ mỗi ngày đều là năm mới thì tốt biết bao!"

Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé. Thấy tiếng pháo hoa đã dứt, liền bế Đoàn Đoàn vào nhà.

Trước khi dùng bữa, Giang Oản Oản lấy một cái chén đựng cơm và thức ăn cho Tiểu Bất Điểm. Nơi đây, bữa cơm tất niên phải dâng cho mèo chó trong nhà dùng bữa trước, sau đó họ mới được hưởng dụng.

Đợi đến khi Tiểu Bất Điểm thưởng thức ngon lành, Giang Oản Oản đã rót trà bưởi hoặc rượu nho cho chư vị. Nàng nâng chén lên, hân hoan nói: "Chúc mừng năm mới!"

Tiếp theo, Lý Viễn nâng chén, nói: "Nguyện sang năm, chư vị đều khỏe mạnh bình an."

Chư vị đều cất tiếng chúc mừng. Ngay cả Đoàn Đoàn cũng học theo cử chỉ của mọi người, bưng chén ngọc nhỏ nhắn của mình, mềm giọng thốt lên: "Ừm... Hy vọng tân niên tới, cha nương, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, tiểu thúc thúc, Lý gia gia, Tô nãi nãi, tiểu thẩm, cùng với Tiểu Bất Điểm và ngựa nhỏ, vẫn sẽ cùng Đoàn Đoàn đón tân niên!"

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử, ôn tồn nói: "Đương nhiên rồi, năm sau chúng ta vẫn sẽ ở bên Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn của chúng ta cũng hãy luôn vui vẻ lớn khôn nhé."

Tần Tĩnh Trì cũng khẽ vỗ vai tiểu tử.

Đoàn Đoàn đã sớm dán mắt vào con dê nướng nguyên con, mới ăn được vài miếng mà đã thèm thuồng không ngớt. Tức thì, cậu bé chẳng còn để tâm đến món nào khác, kéo vạt áo Giang Oản Oản, nũng nịu nói: "Nương ơi nương, người mau gắp cho Đoàn Đoàn chút thịt dê đi ạ!"

Giang Oản Oản khẽ cười, dùng d.a.o cắt vài miếng thịt non cho cậu bé. Đoạn, nàng lại lóc sạch thịt trên nguyên con dê nướng, bày ra đĩa để chư vị dễ dàng thưởng thức.

Xong xuôi, nàng lại múc cho Đoàn Đoàn một muỗng đầy món bò hầm cà chua, dỗ dành: "Đoàn Đoàn, con nếm thử món này xem sao, món này thật mỹ vị."

Tô Hà đã sớm gắp thịt bò hầm dùng bữa. Nghe Giang Oản Oản nói vậy, bà liên tục gật đầu tán thưởng: " Đúng đó Đoàn Đoàn, món thịt bò này rất ngon, mỹ vị không hề kém cạnh thịt dê chút nào."

Đặc biệt là phần nước sốt sóng sánh, khoai tây và cà chua mềm nhừ hòa quyện vào nhau, chỉ cần múc một thìa rưới lên cơm trắng, hương vị đã thơm lừng đến nỗi khiến người ta phải lè lưỡi!

Giờ đây, Đoàn Đoàn cũng chẳng vội vàng thưởng thức thịt dê nữa, mà gắp một miếng thịt bò hầm bỏ vào miệng nhỏ.

Tần Tĩnh Trì vừa dùng bữa, vừa thỉnh thoảng gắp những món ở xa hơn cho Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn. Chỉ chốc lát sau, hai chiếc bát nhỏ của Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đã chất đầy ắp các loại sơn hào hải vị.

Thấy chàng lại tiếp tục gắp thêm một con tôm lớn, Giang Oản Oản vội vàng ngăn lại: "Được rồi, được rồi, bát của thiếp không thể chứa thêm nữa đâu."

Tần Tĩnh Trì bấy giờ mới thu tay lại, đổi hướng, đặt con tôm vào trong bát của Đoàn Đoàn.

Dẫu cho bát của tiểu tử đã đầy ắp, cậu bé vẫn không hề từ chối. Thấy Tần Tĩnh Trì lại gắp thêm cho mình một con tôm, tiểu tử liền hạnh phúc cười híp cả mắt lại, khi thì một miếng thịt dê béo ngậy, khi thì một con tôm lớn mọng nước, ăn uống thật ngon lành.

Chươngg 340:

Sau khi dùng xong bữa tiệc tất niên, tiếng pháo nổ giòn giã bên ngoài vẫn liên tục vang dội, mãi không ngớt.

Chư vị cùng nhau dọn dẹp bát đũa sạch sẽ, rồi quây quần bên bàn trà nóng.

Giang Oản Oản mỉm cười nhìn phu quân Tần Tĩnh Trì. Chàng hiểu ý, nhanh nhẹn ôm một đống pháo hoa từ phòng chứa đồ bên cạnh cửa mà ra.

Mang đồ vật ra bên ngoài sân, Tần Tĩnh Trì vào nhà, đến trước mặt Đoàn Đoàn, bế cậu bé lên rồi trở lại sân.

Lý Viễn và Tần phụ đã uống khá nhiều rượu nho, bấy giờ đang mơ màng tựa vào trường kỷ nghỉ ngơi. Những người khác cũng nối gót theo ra sân.

Đoàn Đoàn ôm cổ Tần Tĩnh Trì, nghi hoặc hỏi: "Phụ thân, chúng ta ra sân làm gì vậy?"

Tần Tĩnh Trì để cậu bé đứng xuống đất, mỉm cười nói: "Đoàn Đoàn sẽ biết ngay thôi."

Nói đoạn, chàng liền châm ngòi pháo hoa. Chỉ chốc lát sau, bầu trời đã nở rộ muôn vàn chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.

Pháo hoa vốn là vật phẩm xa xỉ. Người trong thôn họ hàng năm chỉ mua đôi ba dây pháo nổ để đốt mừng xuân, ngay cả những gia đình từng có điều kiện khá giả cũng chưa từng dám mua pháo hoa.

Vài ngày trước, khi phu quân Tần Tĩnh Trì và nương tử Giang Oản Oản đi mua pháo, nhớ Đoàn Đoàn chưa từng được thấy thứ này, liền tiện thể mua thêm vài bó pháo hoa, coi như là muốn tặng cho tiểu tử trong nhà một niềm vui bất ngờ.

Ngước nhìn pháo hoa nổ tung trên không trung, Đoàn Đoàn mở trừng đôi mắt, đôi mắt ngọc ngà trong veo tràn ngập sắc màu rực rỡ đến mê hoặc.

Cậu bé ngây dại nhìn thật lâu, sau khi bừng tỉnh, liền vội reo lên sung sướng: "A! Phụ thân! Mẫu thân! Đây là vật gì thế ạ? Đẹp quá chừng!"

Giang Oản Oản quỳ xuống, đặt tay lên vai Đoàn Đoàn, ôm lấy cậu bé vào lòng, mỉm cười nói: "Đây gọi là pháo hoa, Đoàn Đoàn có thích không?"

"Thích, thích lắm ạ! Đẹp quá chừng!"

Lý Tuyết Trân ngước nhìn những đóa pháo hoa trên không trung, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, khẽ lắp bắp nói: "Thật... thật mỹ lệ!"

Tần Tĩnh Nghiễn khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, ngơ ngác ngắm nhìn hồi lâu, mới khẽ cất giọng nói: "Năm sau chúng ta cũng mua nhé, sẽ mua cho nàng thật thật nhiều, nàng thấy có được không?"

Lý Tuyết Trân ngước nhìn chàng, khẽ cắn môi, rồi mỉm cười thành tiếng: "Ừm, được ạ."

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong, liền tiếp tục ngước nhìn pháo hoa rực rỡ trên nền trời đêm, mỉm cười mãn nguyện.

Lý Tuyết Trân khẽ liếc nhìn chàng, rồi lại tiếp tục say mê thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ trên không trung.

Tràng pháo hoa này không chỉ mang đến bất ngờ cho Đoàn Đoàn, mà còn thu hút những gia đình khác trong thôn, khiến họ bị những đóa hoa lửa bạc rực rỡ trên không trung lay động tâm trí. Mỗi gia đình đều tụ tập ở sân nhà mình, ngẩn ngơ ngắm nhìn không rời.

"Cha nương, thật là mỹ lệ! Dường như là nhà của Tĩnh Trì thúc b.ắ.n đó!"

Đại Ngưu xoa đầu Cẩu Đản, mỉm cười tán thưởng: "Đây chính là pháo hoa, cũng chỉ có gia đình Tĩnh Trì thúc của con mới có thể mua về mà đốt thôi."

Giá pháo hoa đắt đỏ đến mức nào, dẫu Đại Ngưu chưa từng mua, song vẫn biết rõ mười mươi.

Thấy đôi mắt nhi tử nhà mình sáng rực như sao, chàng hỏi: "Chờ Tết năm sau, cha nương cũng sẽ mua cho Cẩu Đản, con thấy được không?"

Cẩu Đản vui sướng kéo cánh tay phụ thân, líu lo nói: "Thật... thật sao ạ?" Sau khi nhận được lời khẳng định từ Đại Ngưu, cậu bé liền vui vẻ cười híp cả mắt lại: "Thật là tốt quá chừng! Đa tạ phụ thân!"

Đợi đến khi toàn bộ pháo hoa đều đã b.ắ.n hết, đêm đã dần về khuya. Người trong thôn thấy trên không trung chẳng còn xuất hiện cảnh tượng rực rỡ sắc màu nữa, dần dần mang theo vẻ luyến tiếc mà trở về nhà.

Tại gia đình họ Tần, Đoàn Đoàn cũng ngoan ngoãn được nương tử Giang Oản Oản và phu quân Tần Tĩnh Trì nắm tay dắt vào trong nhà.

Bên trong căn nhà, Lý Viễn, Giang Hiền Vũ và Tần phụ đã mơ màng tựa vào trường kỷ, say ngủ thiếp đi.

Tần nương đi tìm vài tấm chăn ấm áp đắp cho ba vị trưởng bối. Sau đó, những người còn lại ngồi quây quần bên bếp lò sưởi ấm, hàn huyên câu chuyện.

Đoàn Đoàn được tiểu thúc Tần Tĩnh Nghiễn ôm vào lòng, cùng với tiểu thẩm Lý Tuyết Trân chơi trò rút gỗ.

"Ha ha... Tiểu thúc thúc, ngã ngã! Thúc thua rồi!"

Tần Tĩnh Nghiễn bất lực thở dài, đoạn cúi đầu xuống nói: "Hai vị khẽ thôi!"

Đoàn Đoàn và Lý Tuyết Trân mỉm cười nhìn nhau, rồi cùng nhau búng hai ngón tay vào trán y.

Tần Tĩnh Nghiễn như làm trò hề, che trán gào thét: "Ôi da! Hai người đều không thương ta, đau đến c.h.ế.t mất!"

Chươngg 341:

Đoàn Đoàn bị biểu cảm nhăn nhó của y chọc cười không ngừng: "Ha ha..."

Lý Tuyết Trân thấy dáng vẻ này của y, cười đến đau cả bụng.

Mấy người họ chơi thật lâu, Đoàn Đoàn đã ngủ thiếp đi trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn đang say ngủ, nhanh chóng xoa xoa đôi tay, đôi chân nhỏ bé, lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu bé. Nàng đang muốn nói điều gì đó thì Tần Tĩnh Trì nhanh chóng nói với Tần Tĩnh Nghiễn: "A Nghiễn, đệ bế Đoàn Đoàn vào phòng đệ đi, tối nay để nó ngủ với đệ."

Tần Tĩnh Nghiễn vui vẻ gật đầu: "Được được được! Tiểu tử này, đệ bảo nó ngủ với đệ, nó còn chê đệ, đợi đến ngày mai nó thức dậy đoán chừng sẽ rất thú vị!"

Giang Oản Oản khựng lại một chút nhìn Tần Tĩnh Trì rồi vội vàng dời mắt đi.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng luống cuống đi giặt khăn lau mặt cho Đoàn Đoàn, hắn nhìn theo bóng lưng nàng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tần mẫu ngồi trên ghế sô pha ngáp một cái, rồi nói: "Gần đến giờ tý rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, nương, để Tĩnh Trì và A Nghiễn đỡ ba vị ấy vào phòng ngủ."

Nói xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn lập tức dìu ba người họ vào phòng.

Đợi mọi người đều đã an giấc, thấy Tần Tĩnh Trì đang tắm rửa trong tịnh thất, Giang Oản Oản nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm rồi vội vàng lên lầu, nhanh chóng nằm lên giường, khép hờ mi mắt.

Khi Tần Tĩnh Trì bước vào, dưới ánh nến mờ ảo, hắn thấy nàng nằm nghiêng trên giường, mi mắt khẽ run rẩy. Hắn cũng chẳng vạch trần, chỉ vén chăn nằm xuống bên cạnh nàng.

Giang Oản Oản thấy hắn mãi không có động tĩnh gì bèn khẽ thở phào. Nàng nào hay, người bên cạnh, giữa màn đêm tĩnh mịch, đang nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Đợi đến khi nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc này nàng mới cảm thấy có một đôi bàn tay ấm áp và rộng lớn vờn trên vòng eo mình.

Nàng mơ màng khẽ gạt tay hắn, lẩm bẩm nói: "Chàng làm gì vậy?"

Nghe thấy giọng điệu mềm mại của nàng, Tần Tĩnh Trì ôm nàng vào lòng, cúi đầu vùi vào hõm cổ nàng, nhẹ nhàng mút mát, cắn khẽ.

Giang Oản Oản lập tức tỉnh táo, đúng lúc bên tai nàng truyền đến giọng nói của hắn, khàn đặc mà tựa hồ ẩn chứa mị lực khôn tả: "Đừng cựa quậy, chỉ một bận này thôi, được không?"

Nói xong, không đợi Giang Oản Oản đáp lời, hắn lại tiếp tục vờn hôn tấm lưng ngọc của nàng...

Giang Oản Oản chỉ cảm thấy cả người mình chìm nổi miên man, cảm giác này dường như chẳng bao giờ dứt.

Nàng cắn chặt môi, oán hận nghĩ, sau này không thể nghe lời ngon ngọt dụ dỗ của hắn nữa, đây đâu phải chỉ một bận... Rõ ràng là còn lâu hơn thế...

Đợi đến khi Giang Oản Oản ngủ say, Tần Tĩnh Trì trần truồng ngồi nơi đầu giường, dưới ánh nến mờ ảo, cúi đầu chăm chú nhìn thân ảnh mềm mại bên cạnh.

Hắn lau những giọt mồ hôi li ti trên người nàng, lại vuốt lại mái tóc ướt đẫm của nàng, khẽ cười một cách nghiêm túc mà dịu dàng, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng đến cực điểm lên trán nàng. Lúc này hắn mới chịu tắt ngọn nến trên tủ đầu giường đã cháy sắp tàn, nằm xuống ôm lấy bờ vai mịn màng của nàng, kéo nàng vào lòng mình.

Sáng mồng một Tết, Giang Oản Oản mơ màng mở mắt nhìn ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ, lại nghiêng đầu nhìn nam nhân đang chôn đầu vào hõm cổ nàng say ngủ, mới chợt hiểu rằng còn rất sớm. Hôm qua hành hạ đến tận canh khuya, nào ngờ nàng lại tỉnh giấc sớm đến thế.

Nàng khẽ thở dài, muốn trở mình mà toàn thân như vô lực.

Tần Tĩnh Trì bị tiếng cựa quậy khe khẽ của nàng đánh thức, y khẽ nhíu mày, khó nhọc mở mắt. Đập vào tầm mắt là xương quai xanh tinh xảo, trắng ngần của Giang Oản Oản.

Hắn nhẹ nhàng hôn một cái rồi mơ màng hỏi: "Sao đã thức rồi? Còn sớm mà."

Giang Oản Oản nghe giọng hắn khàn khàn pha chút từ tính, cảm thấy vành tai mình như ngứa ngáy.

"Thiếp muốn trở mình, tay hơi tê."

"Được."

Nào ngờ, Giang Oản Oản vừa xoay mình, cả thân thể đã đổ ập vào lòng Tần Tĩnh Trì.

Chươngg 342:

Nàng ngơ ngẩn nhìn Tần Tĩnh Trì, cảm nhận cơn đau nhức xen lẫn tê buốt nơi thắt lưng.

"Sao eo thiếp... thiếp lại đau nhức đến vậy!"

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, khẽ chớp mắt, đoạn chậm rãi châm nến nơi đầu tủ.

"Ta... khụ... để ta xem thử."

Hắn nhẹ nhàng ôm Giang Oản Oản vào lòng, rồi mượn ánh nến nhìn.

Chỉ thấy trên làn da trắng nõn nơi vòng eo của Giang Oản Oản chằng chịt những vết bàn tay bầm tím.

Hắn cúi đầu ngẩn ngơ nhìn vết thương, đoạn ngẩng đầu đối diện ánh mắt vô cảm của Giang Oản Oản, nhất thời chẳng biết nên nói gì.

Đêm qua y vốn đã cùng Lý Viễn và Tần phụ đối ẩm, lúc lên giường, men say còn sót lại đã thôi thúc, quả thực so với mọi khi... đều có phần táo bạo hơn đôi chút.

Giang Oản Oản véo hắn một cái thật mạnh: "Chàng xem chàng đã làm nên chuyện tốt gì đây! Đây... đây đều bầm tím thành ra nông nỗi nào rồi!"

Giang Oản Oản cúi đầu chăm chú quan sát những vết bầm tím nơi vòng eo mình, càng nhìn càng giận. Nàng khẽ chạm vào một cái, lập tức cơn đau nhói truyền đến. Giờ đây nàng mới hay, cái sự đau nhức suốt cả ngày nơi thắt lưng so với cảnh tượng này thì quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng khuôn mặt u ám nhìn mình, trông thấy vết thương của nàng, y vừa áy náy vừa đau lòng, vội vàng nói: "Ta... ta đi lấy dầu thuốc đến thoa cho nàng."

Dứt lời, hắn vội vã rời giường, tức tốc xuống lầu tìm lọ dầu thuốc Tần mẫu đã đặt sẵn, rồi lại vội vã trở lên.

Giang Oản Oản cảm thấy hơi lạnh phảng phất trong không gian, thấy chàng chỉ khoác tiết khố, để trần phần n.g.ự.c mà bước ra ngoài, không khỏi lo lắng, nôn nóng.

Thấy chàng cuối cùng cũng trở vào phòng, Giang Oản Oản liền vội vã cất lời: "Trời lạnh như vậy, chàng lại chẳng chịu khoác y phục. Hơn nữa, trong phủ có đông khách khứa, bộ dạng này của chàng... Há chẳng phải quá thất lễ sao!"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười, tiến lên giường, ôm chặt lấy nàng vào lòng, rồi cuộn chăn lại: "Chẳng lạnh đâu, chỉ là ta quá lo lắng nên nhất thời quên bẵng."

Rồi lại thủ thỉ: "So với nơi này, cố trạch ngày trước của đôi ta vẫn hơn. Chỉ ba người chúng ta, muốn làm gì cũng chẳng ngại ngần."

Giang Oản Oản nép mình trong vòng tay chàng, khẽ rụt rè một tiếng, đoạn cười duyên: "Vậy là chàng chẳng biết ngại ngùng rồi!"

Tần Tĩnh Trì ôm ấp nàng một hồi, rồi nói: "Nàng nằm sấp xuống đi, vết thương đều ở sau lưng, ta thoa thuốc cho nàng."

Giang Oản Oản vừa định cựa quậy, mới chợt nhận ra mình vẫn không mảnh vải che thân, liền đỏ bừng mặt, nói lí nhí: "Chàng... Chàng hãy đưa... Đưa xiêm y của thiếp... cho thiếp trước đã."

Y phục của nàng đã bị Tần Tĩnh Trì tiện tay vứt xuống đất, giờ đây nằm nhăn nhúm, hoàn toàn chẳng thể mặc vào người.

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn y phục trên nền đất, không chút áy náy, ngược lại còn cười tinh quái: "Thân thể nàng, nơi nào mà ta chưa từng chiêm ngưỡng, còn ngại ngùng điều chi!"

Dứt lời, chàng từ dưới giường kéo lấy một bộ thường phục mặc vào, rồi ôm Giang Oản Oản lật người, sau đó kéo chăn cuộn chặt, chỉ để lộ phần eo. Vừa định lấy dầu thuốc thoa lên, Giang Oản Oản đã nhíu mày cất tiếng: "Chàng mau lấy chiếc áo dày trong hòm ra mặc vào. Nhỡ bị phong hàn thì biết tính sao!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ, đành gật đầu thuận theo, tùy tiện khoác một kiện áo choàng mỏng, đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay. Đợi dầu nóng ấm, chàng mới đặt tay lên eo nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.

Giang Oản Oản hai tay chồng lên nhau chống đầu, đôi mắt lơ đãng nhìn cơ bụng rắn chắc của Tần Tĩnh Trì theo hơi thở mà phập phồng. Ánh mắt nàng khẽ trượt dọc xuống theo từng đường cơ, cho đến khi dừng lại nơi đường nhân ngư mê hoặc, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười thỏa mãn.

Thoa hết vết thương, Giang Oản Oản cảm thấy dầu thuốc đã thấm nhuần gần hết, liền nhờ Tần Tĩnh Trì giúp nàng lau sạch những vệt dầu còn vương lại.

Đợi Tần Tĩnh Trì thu dọn xong xuôi, Giang Oản Oản liền ôm lấy vòng eo thon của chàng, áp mặt vào cơ bụng rắn rỏi, thủ thỉ: "Mau đắp chăn vào đi, làn da chàng đã lạnh ngắt cả rồi, mau chóng ủ ấm đi thôi."

Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên bụng chàng, Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ, chỉ đành khẽ xoa đầu Giang Oản Oản.

Chươngg 343:

Đợi nàng một lần nữa chìm vào giấc ngủ say, Tần Tĩnh Trì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, gỡ tay nàng khỏi eo mình, rồi lại ôm nàng vào lòng.

Hai người chìm vào giấc ngủ dài. Đợi đến khi mọi người trong nhà đều đã thức giấc, phòng ngủ của bọn họ vẫn đóng im ỉm.

Đoàn Đoàn bị Tần mẫu và Lý Tam Nương giữ lại, không cho tiểu tử vào trong.

"Nãi nãi, ngoại tổ mẫu, vì sao phụ thân và mẫu thân vẫn chưa thức giấc ạ!"

Tần mẫu liếc Lý Tam Nương một cái, đoạn cười nói: "Đêm qua phụ thân và mẫu thân con ngủ muộn nhất, bởi vậy hôm nay cứ để họ ngủ thêm một khắc."

"À, vâng ạ."

Đợi đến khi Giang Oản Oản mở mắt lần nữa, bên ngoài đã sáng choang, mà Tần Tĩnh Trì vẫn chìm trong giấc ngủ say.

Một hồi lâu sau, Giang Oản Oản mới cảm thấy có điều bất ổn, thân nhiệt chàng nóng bỏng lạ thường! Chợt nhận ra điều đó, nàng vội vã sờ trán chàng, quả nhiên cũng nóng hổi.

Giang Oản Oản không màng đến cơn đau nơi vòng eo, vội vã khoác y phục vào, động tác cứng ngắc bước xuống lầu.

"Oản Oản, các con đã thức giấc rồi đó."

Lý Tam Nương cười trêu chọc nhìn ái nữ của mình, đoạn không thấy Tần Tĩnh Trì liền nghi hoặc hỏi: "Tĩnh Trì đâu? Chàng ấy vẫn chưa thức giấc sao?"

Giang Oản Oản lo lắng nói: "Không, đêm qua chàng ấy... Chàng ấy bị phong hàn, có lẽ đã nhiễm bệnh rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn đứng cạnh đó nghe thấy, cũng không khỏi lo lắng khôn nguôi.

"Tẩu tử, đệ tức tốc đi hốt thuốc cho a ca!"

"Tốt, tốt lắm, A Nghiễn, đệ đi nhanh về nhanh!"

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu rồi tức tốc ra cửa.

Giang Oản Oản liền nhanh chóng đi đến nhà bếp, múc một chậu nước ấm, ngẫm nghĩ một hồi lại rót thêm một bình tiểu tửu nho, tất cả đều bưng lên lầu.

Đoàn Đoàn nghe nói phụ thân mình lâm bệnh, lòng lo lắng bồn chồn, cũng bước những bước chân ngắn ngủn theo sau Giang Oản Oản lên lầu.

Cả Tần phụ và Tần mẫu cùng những người khác cũng nối gót theo sau.

Trong phòng ngủ, Giang Oản Oản lấy một mảnh khăn tay, nhúng vào nước ấm cho thấm ướt, vội vã vắt khô, rồi định giúp Tần Tĩnh Trì lau mình.

Thấy trong phòng có một nhóm người đang vây quanh, nàng vội cất lời: "Phụ thân, mẫu thân, không sao đâu, hai người đừng vây quanh nữa. Sợ sẽ bị lây phong hàn, lây sang cho mọi người thì không hay. Mau ra ngoài đi, con sẽ lau mình cho chàng ấy. Chốc nữa nấu chút thuốc cho chàng uống rồi sẽ tính sau."

Tần mẫu tiến lại gần, nhìn Tần Tĩnh Trì, đoạn lo lắng nói: "Chi bằng cứ trực tiếp đến y quán khám bệnh thì hơn."

Tần phụ lắc đầu: "Trước tiên cứ để chàng ấy uống thuốc xem sao. Người đời vẫn truyền tai nhau rằng, mùng một Tết mà đến y quán, cả năm sau ắt sẽ bệnh tật ốm yếu."

Giang Oản Oản nói: "Không sao đâu, con lau mình cho chàng ấy, thân nhiệt hạ xuống thì sẽ ổn thôi."

Khi mọi người đều đã ra ngoài, Đoàn Đoàn lại níu chặt lấy cửa, kiên quyết không chịu rời đi: "Mẫu thân, Đoàn Đoàn muốn ở bên phụ thân, có thể không xuống dưới không ạ?"

Giang Oản Oản nghe vậy, liền bước đến trước mặt tiểu tử, dịu giọng nói: "Đoàn Đoàn, con còn quá bé, tiểu hài tử là dễ mắc bệnh nhất, vậy nên con cùng nãi nãi xuống dưới đi. Phụ thân con không sao đâu, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại thôi, con đừng quá lo lắng. Nếu không, đợi đến khi phụ thân con tỉnh lại, con lại nhiễm bệnh mất, phụ thân con sẽ tự dằn vặt, mẫu thân cũng sẽ rất lo âu, con hãy ngoan ngoãn nghe lời, được không nào?"

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Thôi được rồi, đợi phụ thân khỏe lại, Đoàn Đoàn sẽ vào thăm."

"Được."

Đoàn Đoàn tiểu tử này mới chịu theo Tần mẫu, nắm tay bà chậm rãi xuống lầu, nhưng cứ ba bước lại ngoảnh đầu lưu luyến nhìn về phía gian phòng.

Giang Oản Oản khẽ thở dài, xoay người trở lại bên giường, bắt đầu giúp Tần Tĩnh Trì lau mình.

Tần Tĩnh Trì mơ màng hé mắt, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, đôi môi khẽ mấp máy rồi cất lời: "Oản Oản, giờ là canh mấy rồi? Chúng ta... có phải nên thức giấc chăng?"

Giang Oản Oản vội vàng hỏi: "Chàng cảm thấy thế nào? Chàng đang phát sốt đấy! Chàng có hay không!"

Mãi một lúc sau, Tần Tĩnh Trì mới mỉm cười đáp: "Có lẽ... có lẽ không sao đâu, thân thể ta vốn cường tráng, nàng chẳng phải vẫn biết điều đó sao?"

Giang Oản Oản khẽ vỗ một cái vào người trước mặt đang nói chuyện dẫu có khí nhưng lực lại yếu: "Chàng nói năng còn thều thào đến thế, vậy mà bảo không sao ư, chàng quả là..."

Tần Tĩnh Trì nắm lấy đôi tay nàng, cười nói: "Nàng chớ giận, ta thật sự không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là sẽ khỏe lại ngay thôi."

Chươngg 344:

Đừng hôn ta, cẩn thận lây bệnh.

Giang Oản Oản bĩu môi: "Thiếp nào có giận, thiếp chỉ... chỉ là lo lắng cho chàng mà thôi."

Bấy lâu nay, Tần Tĩnh Trì vẫn luôn tỏ vẻ dạn dày sương gió, chưa từng ốm đau bệnh tật trước mặt nàng. Nay đột nhiên chàng lại nằm yếu ớt trên giường như thế, dù Giang Oản Oản không hề để lộ ra ngoài, song nội tâm nàng cũng vô cùng hoảng sợ.

Nàng đưa tay sờ trán chàng, thấy vẫn còn nóng ran vì sốt, bèn đổ rượu vào khăn, tiếp tục lau mình cho chàng.

Tần Tĩnh Trì cũng cam chịu để nàng làm. Dù trong lòng không rõ vì sao lại phải dùng rượu lau mãi, song chàng cũng chẳng thắc mắc nhiều, chỉ an nhiên tận hưởng khoảng thời gian hiếm có được nàng ân cần chăm sóc, được nàng lo lắng chu toàn.

Giang Oản Oản lau đến n.g.ự.c chàng, thấy chàng vẫn còn cười tủm tỉm, không khỏi lầm bầm: "Để chàng phong phanh như vậy hằng ngày, nào có biết tự mặc quần áo ấm áp, còn chẳng ngoan bằng Đoàn Đoàn nhà thiếp. Chỉ biết khiến người ta phiền lòng mà thôi..."

Tần Tĩnh Trì dụi dụi vào cánh tay nàng, cười khẽ: "Ta đây là bệnh nhân mà, sao nàng còn trách phạt ta được. Sau này, ta ắt sẽ chú ý ăn mặc cẩn thận."

"Hừm, như thế mới phải phép."

Vừa lau rượu xong một lượt, Tần mẫu đã bưng lên một bát thuốc và một bát cháo. Thấy Tần Tĩnh Trì đã tỉnh táo, bà vội vàng nói: "Tĩnh Trì, mau mau mau, uống hết bát thuốc và bát cháo này đi. Con xem, sao lại để bị phong hàn thế này? Ngủ phải đắp chăn cho kỹ mới được chứ."

Tần Tĩnh Trì nghe bà lẩm bẩm không ngớt, mặt vẫn tươi cười mà lắng nghe: "Con biết rồi, nương. Sau này con ắt sẽ chú ý hơn."

Tần mẫu cầm lấy bát thuốc trống rỗng từ tay chàng, dặn dò: "Thôi được rồi, uống thuốc xong thì đắp chăn ngủ một giấc cho khỏe. Ôi, năm mới đầu năm mà lại mắc phong hàn, thật là sơ suất quá."

"Vậy nương xin phép xuống trước."

Đợi Tần mẫu khép cửa lại, Giang Oản Oản cẩn thận đắp chăn cho chàng, dặn dò: "Được rồi, thuốc cũng đã uống, cháo cũng đã dùng. Chàng hãy đắp chăn ngủ một giấc đi, tỉnh dậy ắt sẽ khỏe mạnh thôi."

Tần Tĩnh Trì dõi mắt theo từng động tác của nàng, thấy nàng kéo eo mình không tự chủ mà vuốt ve, lòng chàng bỗng thấy lo lắng, bèn hỏi: "Thế nào? Vòng eo của nàng còn khó chịu lắm không?"

Giang Oản Oản bĩu môi, khẽ nhéo tai chàng: "Tốt hơn rồi, nhưng tối qua chàng quả thật quá mức, đáng phải chịu phạt!"

Tần Tĩnh Trì mặc cho nàng véo tai, nhìn nàng dịu dàng đáp: "Vâng vâng vâng, lời nương tử nói ra, câu nào cũng là chí lý."

Một lát sau, Giang Oản Oản mới cúi xuống hôn lên má chàng một cái: "Chàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, thiếp sẽ xuống dưới xem xét tình hình."

Tần Tĩnh Trì mấp máy môi, vốn muốn nói "chớ hôn ta, e rằng sẽ lây bệnh sang nàng", nhưng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quanh chóp mũi cùng cảm giác ấm áp trên trán, lòng chàng lại không nỡ cất lời.

"Ừm, nàng cứ đi đi."

Đi đến cửa, Giang Oản Oản chợt nghĩ ngợi đôi chút, rồi nàng xoay người đi đến bên chiếc tủ, mở ngăn kéo bên trong lấy ra hai chiếc túi gấm đỏ thêu hình hổ con tinh xảo.

Nàng cầm một chiếc đưa cho Tần Tĩnh Trì, nói: "Đây là tiền mừng tuổi của Đoàn Đoàn. Tối nay chàng hãy tự mình trao cho thằng bé, thiếp đã trao phần của thiếp trước rồi."

"Được."

Đoàn Đoàn ngồi trên đệm trước lò sưởi, hai tay chống cằm thở dài. Thấy Giang Oản Oản từ trên lầu bước xuống, thằng bé vội vàng đứng dậy xỏ giày vào rồi chạy đến bên nàng, khẽ hỏi: "Nương, phụ thân... phụ thân thế nào rồi ạ?"

Giang Oản Oản xoa đầu thằng bé, dịu dàng đáp: "Phụ thân không sao cả, con đừng lo lắng."

Ngay sau đó, nàng lấy ra từ trong túi áo một chiếc túi gấm đựng tiền, trao cho Đoàn Đoàn, nói: "Đây là tiền mừng tuổi dành cho Đoàn Đoàn của chúng ta. Con hãy cất giữ cẩn thận."

Nơi này vốn không hề có tục lệ mừng tuổi này, nhưng sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì trò chuyện về điều đó, hai người đã quyết định sẽ mừng tuổi cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn cầm lấy túi gấm, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh: "Nương, đây là... đây là tiền mừng tuổi sao?"

"Đa tạ nương!"

Thằng bé cầm lấy túi gấm, nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏi: "Nương, Đoàn Đoàn có thể lên lầu thăm phụ thân không?"

"Phụ thân con đang ngủ say. Hãy đợi đến khi phụ thân tỉnh giấc rồi con hãy lên, tránh làm kinh động đến người."

"Vâng ạ."

Lý Viễn cùng những người khác lại nán lại đây thêm nửa ngày. Mãi đến khi chập tối, sư gia của huyện nha có việc gấp tìm đến, Lý Viễn mới vội vàng dẫn Tô Hà và Lý Tuyết Trân cáo biệt trở về.

Khi màn đêm buông xuống, Giang Oản Oản khẽ đẩy cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng bưng đồ ăn đến bên giường. Nàng đặt thức ăn lên tủ đầu giường, rồi đưa tay lên sờ trán Tần Tĩnh Trì.

Chươngg 345:

Đoàn Đoàn muốn tìm một chỗ để cất tiền mừng tuổi cẩn thận.

Nàng cẩn thận sờ trán chàng một lúc, rồi lại sờ trán mình, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy chàng đã hạ sốt.

Nghĩ đến việc chàng đã ngủ suốt một ngày trời, Giang Oản Oản khẽ gọi: "Tĩnh Trì, Tĩnh Trì? Chàng mau tỉnh dậy dùng chút gì đi, ăn xong rồi lại ngủ tiếp."

Tần Tĩnh Trì mơ màng mở mắt, thấy nàng kề sát bên tai mình, liền duỗi tay ôm nàng vào lòng: "Ừm... Được, ta dậy ngay."

Giang Oản Oản nằm trên người chàng, dịu dàng nói: "Được rồi, chàng đã hạ sốt rồi, hẳn là đã không còn đáng ngại nữa. Cả ngày nay chàng chỉ uống cháo, hẳn đã đói bụng lắm rồi. Mau tỉnh dậy dùng chút thức ăn, rồi uống thêm bát thuốc, sau đó hãy ngủ tiếp, được không?"

Tần Tĩnh Trì vuốt ve đầu nàng, nhắm mắt mỉm cười: "Được, nghe lời nương tử, mau dậy dùng thiện, uống thuốc."

Hai người nằm chốc lát, Tần Tĩnh Trì trầm ngâm đôi chút, rồi lại khẽ nói: "Nương tử, nàng đút ta dùng, được chăng?"

Giang Oản Oản khẽ bật cười, rồi ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn nói: "Ừm... Thấy hôm nay chàng mang bệnh, thiếp sẽ đáp ứng ý nguyện nhỏ nhoi này của chàng."

Đến khi Đoàn Đoàn mở cửa bước vào, liền bắt gặp Tần Tĩnh Trì vận áo ngoài dày dựa đầu giường, cúi mặt dùng từng miếng thức ăn Giang Oản Oản đút, ánh mắt chẳng rời khỏi dung nhan nàng, trên mặt cũng ngập tràn ý cười.

"Cha ơi! Cha còn cảm thấy bất an chăng?" Đoàn Đoàn thấy hắn đã có chút tinh thần, vội chạy đến bên giường, nắm tay hắn lo lắng hỏi.

Tần Tĩnh Trì nuốt thức ăn trong miệng, cười đáp: "Không sao đâu, không sao đâu, chớ lo âu."

Đoàn Đoàn nghe xong vỗ ngực, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm: "May mắn thay, may mắn thay."

Ngay sau đó lại nắm chặt bàn tay bé con, nói: "Cha không ngoan, nương nói đều vì cha không vận y phục chỉnh tề nên mới bị cảm lạnh, sau này Đoàn Đoàn nhất định phải giám sát cha vận y phục tử tế cho được!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bị lời lẽ của Đoàn Đoàn chọc cười. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn vội vàng lấy chiếc túi gấm đỏ dưới gối ra đưa cho Đoàn Đoàn, dặn dò: "Nhi tử, mau cầm lấy tiền mừng tuổi này, mong năm sau Đoàn Đoàn của chúng ta luôn bình an, khang kiện."

Đoàn Đoàn vui mừng nhận lấy túi tiền, sau đó lại lấy ra chiếc túi Giang Oản Oản đã tặng, say sưa sờ nắn. Đợi Tần Tĩnh Trì dùng thiện, uống thuốc xong xuôi, Đoàn Đoàn nhìn khắp phòng, lúc thì sờ tủ, lúc thì mở tủ quần áo, thò đầu vào ngó nghiêng khắp chốn.

Giang Oản Oản nhìn tiểu tử này sờ soạng khắp nơi, nhìn ngó tứ phía, bèn nghi hoặc hỏi: "Đoàn Đoàn, con đang làm gì đó?"

Đoàn Đoàn nắm chặt túi tiền, ngoan ngoãn đáp: "Nương, Đoàn Đoàn muốn tìm một nơi để cất giữ tiền mừng tuổi cẩn mật."

Giang Oản Oản suy tư chốc lát, rồi nói: "Đoàn Đoàn có thể để đồ đạc của mình vào phòng riêng của con mà."

Đoàn Đoàn gãi đầu, nhíu mày đáp: " Nhưng... Nhưng Đoàn Đoàn không muốn ngủ tại đó."

Giang Oản Oản cười nói: "Chẳng phải là để Đoàn Đoàn tự ngủ riêng ngay đâu, nhưng Đoàn Đoàn cũng cần có một gian phòng nhỏ của riêng mình, chẳng phải sao?"

"Có thể để những món quà sinh thần mọi người tặng cho con, cùng những món đồ chơi mà gia gia và nãi nãi ban cho vào phòng. Đợi đến mùa xuân, cha nương sẽ đưa Đoàn Đoàn đến học đường, Đoàn Đoàn trở về có thể ôn tập kinh sách trong gian phòng nhỏ của mình."

"Ừm... Đến lúc đó Đoàn Đoàn có thể dẫn Cẩu Đản và Nhị Oa đến chơi đùa, cũng có thể dẫn các bạn đồng môn của con đến làm khách."

Đoàn Đoàn ngồi bên giường ngây người lắng nghe. Tần Tĩnh Trì nhìn cậu bé mỉm cười nói: "Gian phòng của Đoàn Đoàn là chốn riêng tư của con, đợi qua một thời gian nữa, cha nương sẽ mua cho con một ổ khóa tinh xảo, Đoàn Đoàn muốn vào thì mở khóa, ra ngoài thì có thể khóa cửa lại, không ai được tự tiện xông vào."

Đoàn Đoàn kích động nhìn Tần Tĩnh Trì, lại nhìn Giang Oản Oản, cười hớn hở: "Là thật chăng? Tuyệt vời quá!"

Tiếp đó liền chạy đến trước tủ, mở tủ ra ôm chiếc hộp gỗ lớn bên trong, vui vẻ lật xem những món đồ chơi nhỏ: "Vậy Đoàn Đoàn phải để những bức tranh ghép, rút gỗ, xe ngựa mô hình, chuồn chuồn tre... mà gia gia và nãi nãi ban tặng vào đây! Còn cả tượng đất nhỏ mà tiểu thúc thúc đã tặng nữa..."

Chươngg 346:

Giang Oản Oản khẽ chạm vào mũi nhỏ của cậu bé, nói: "Được, trong mấy ngày Tết này, nương và cha sẽ giúp Đoàn Đoàn của chúng ta sắp đặt gian phòng thật lộng lẫy."

"Dạ, dạ! Được..."

Đoàn Đoàn vui vẻ lật xem những món quà nhỏ của mình, sau đó lại cẩn thận đặt số tiền mừng tuổi mà Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ban tặng vào hộp gỗ.

Giang Oản Oản nắm bàn tay bé con của cậu bé hỏi: "Đoàn Đoàn đã mở túi tiền ra xem có vật gì bên trong chăng?"

Đoàn Đoàn không biết tiền mừng tuổi là ngân lượng, còn tưởng chỉ là một chiếc túi tiền mà thôi, cậu bé rất đỗi yêu thích hình con hổ nhỏ trên túi tiền.

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Chưa ạ, nương, túi tiền nhỏ có thể mở ra được chăng? Túi tiền nặng quá."

Hai sợi dây buộc chặt miệng túi tiền thành hình nơ bướm, Đoàn Đoàn cũng không nỡ đùa nghịch lâu.

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Mở ra xem thử đi."

Dưới sự khuyến khích của hai người, Đoàn Đoàn cẩn thận tháo sợi dây kết hình nơ bướm, trước tiên mở chiếc túi tiền Giang Oản Oản đã ban tặng cho cậu bé.

Đoàn Đoàn đưa bàn tay bé con ra lấy vật bên trong.

Bên trong có một ít ngân lượng vụn, cùng một chiếc vòng bạc tinh xảo.

Tiếp theo là chiếc túi tiền Tần Tĩnh Trì ban tặng, bên trong cũng có một ít ngân lượng, nhưng vòng tay đã được đổi thành mặt dây chuyền thỏ bạc bé xinh.

Đoàn Đoàn nhìn chiếc vòng tay và mặt dây chuyền, cậu bé vô cùng yêu thích: "Oa! Thỏ nhỏ!"

Nhưng sau khi hưng phấn, Đoàn Đoàn lại nắm chặt ngân lượng, nghi hoặc hỏi: "Cha nương, cớ sao lại ban ngân lượng cho Đoàn Đoàn vậy?"

Giang Oản Oản mỉm cười giải thích: "Tiền mừng tuổi là để ban phát ngân lượng, sau này Đoàn Đoàn có thể tích trữ tiền mừng tuổi mỗi năm, sau này khi đến học đường, biết đâu lại hữu dụng."

"Dạ, được ạ, vậy thì để chung với những món đồ chơi nhỏ của Đoàn Đoàn."

Sau đó cẩn thận đặt ngân lượng vào dưới cùng của hộp, cất giữ cẩn mật.

Mặc dù Đoàn Đoàn không dùng đến ngân lượng, nhưng cậu bé biết ngân lượng là thứ quý giá, có thể mua sắm vạn vật.

Tiếp đó, cậu bé dọn dẹp hộp gỗ của mình, rồi lại đặt vào tủ. Tiểu tử cầm mặt dây chuyền và vòng tay bước tới bên giường.

Kéo sợi dây vòng bình an trên cổ mình ra, Đoàn Đoàn hỏi: "Nương, hiện giờ Đoàn Đoàn có thể đeo thỏ nhỏ này chăng?"

Giang Oản Oản gật đầu, cười nói: "Dĩ nhiên có thể, Đoàn Đoàn có thể thay đổi đeo vòng bình an và mặt dây chuyền thỏ con."

"Đến đây, nương giúp con đeo, vòng tay bé con này cũng giúp con đeo."

Cậu bé cười híp mắt gật đầu: "Dạ..."

Ngay sau đó, hài tử ngẩng đầu lên, mặc cho Giang Oản Oản giúp mình tháo khóa bình an, rồi lại đeo mặt ngọc bội nhỏ.

Vừa đeo vào, tiểu tử không ngừng vuốt ve chiếc mặt ngọc bội, hoàn toàn không nỡ rời tay.

Giang Oản Oản nhìn bộ dạng này của cậu bé, không khỏi bật cười. Hài tử này thuở mới đeo khóa bình an cũng rất mực yêu thích, lúc nào cũng muốn cầm lấy mà đùa nghịch, nay có món đồ mới, liền quên khuấy mất khóa bình an.

Giang Oản Oản đưa khóa bình an cho hài tử, nói: "Đoàn Đoàn, mau cất khóa bình an của con đi, đây là quà sinh thần mà Lý gia gia tặng cho con, phải cất kỹ đấy."

Lúc này Đoàn Đoàn mới buông mặt ngọc bội trong tay, ngẩng đầu lên, vội vàng cầm lấy khóa bình an chạy đến bên tủ, cẩn trọng đặt vào hạp gỗ: "Nương, Đoàn Đoàn cất xong rồi."

Giang Oản Oản kéo tay nhỏ của cậu bé rồi lại đeo vòng tay bạc cho hài tử.

Trên vòng tay có ba chiếc chuông nhỏ, chuông được chạm rỗng, khắc họa hoa văn tinh xảo, phức tạp, trông vô cùng đẹp mắt.

Vừa đeo vòng tay vào, Đoàn Đoàn vội giơ tay lên, tò mò lắc chiếc chuông.

Nghe tiếng leng keng trong trẻo, ngân vang, cậu bé lại tiếp tục vui vẻ lắc cổ tay mà đùa nghịch.

Tần Tĩnh Trì tựa vào đầu giường, cùng Giang Oản Oản mỉm cười nhìn hài tử nhà mình. Nhìn tiểu tử cười tít mắt mà vui đùa như vậy, nghe tiếng cười mềm mại của cậu bé, trong lòng cả hai đều ấm áp khôn cùng.

Nhìn một lúc, Giang Oản Oản quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì: "Hay là chàng an tọa nghỉ ngơi đi, thân thể chàng vẫn chưa bình phục hoàn toàn đâu."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười khẽ: "Nương tử, ta đã nằm suốt cả ngày, thật sự không thể an tọa thêm nữa."

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 330