Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 368

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~39 phút

Đoạn, nàng đẩy cửa phòng ra: "Hài tử của ta, xem con có thích tư phòng nhỏ của con không?"

Giang Oản Oản vừa mở cửa phòng, Tần Tĩnh Trì đã đặt hài tử xuống tấm thảm. Đoàn Đoàn ngỡ ngàng thốt lên: "Ôi! Ở đây còn tráng lệ hơn cả phòng của cha và nương! Đoàn Đoàn thích vô cùng!"

Đoàn Đoàn ngó nghiêng bốn phía, khi thì mở tủ quần áo ra xem, khi thì trốn sau rèm cửa khẽ khúc khích cười, khi lại nhào lên chiếc giường êm ái, ôm con thỏ bông trên giường, vừa hân hoan vừa rạo rực!

"Cha, nương! Đến đây mau! Chiếc giường nhỏ này quả thực quá đỗi dễ chịu!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vừa đến bên giường đã bị hài tử này kéo cả hai ngả xuống chiếc giường nhỏ.

Giang Oản Oản nhìn lên trần nhà, khẽ vuốt ve gương mặt non nớt của Đoàn Đoàn dịu dàng nói: "Đoàn Đoàn à, mấy ngày nữa con sẽ phải đến học đường rồi, vào học đường tức là thành người lớn rồi đó."

Đoàn Đoàn lăn qua lăn lại trên giường, thoải mái nhắm mắt lại, lắng nghe lời nàng nói, vui vẻ gật đầu: "Vâng! Nương, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca có cùng đi với Đoàn Đoàn không ạ?"

Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé cử động lung tung, nhanh chóng ôm tiểu oa nhi vào lòng: "Được rồi, cẩn thận kẻo ngã khỏi giường."

Giang Oản Oản nhìn tiểu tử trong lòng Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Tất nhiên rồi, các con sẽ cùng đi."

"Oa! Tuyệt hảo!"

"Vậy thì nương, sau này Đoàn Đoàn có thể dẫn Cẩu Đản ca ca và các bạn đến phòng Đoàn Đoàn chơi không ạ, ừm... Còn ngủ cùng Đoàn Đoàn nữa ạ?"

"Tất nhiên là được rồi, sau này Đoàn Đoàn có bằng hữu mới cũng có thể dẫn về nhà chơi."

"Hi hi... Thật tuyệt vời!"

Tần Tĩnh Trì khẽ vuốt ve đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, nghiêm nghị dặn dò: "Đến học đường không được đánh nhau với người khác, con đã rõ chưa? Phải ngoan ngoãn lễ phép, nếu có ai bắt nạt con thì về nói với cha và nương, chúng ta sẽ làm chủ cho con!"

"Vâng vâng, được ạ."

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua khe hở rèm cửa vào phòng, Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hai phụ tử đang hòa mình vào vạt nắng ấm, thầm thì trò chuyện khiến lòng nàng chỉ thấy nắng đẹp như gấm, thời gian trôi tựa dòng suối ấm áp, miên viễn không dứt...

Hai ngày sau, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản, Đại Ngưu và Tần Đắc Chính cùng nhau dẫn các tiểu bao nhỏ nhà mình đến Thường Hoa học viện.

Mấy tiểu tử này vận trường sam nhỏ khéo léo tinh xảo, trên lưng đeo chiếc cặp nhỏ mà Giang Oản Oản đặc biệt thiết kế cho chúng, trên cặp của Đoàn Đoàn thêu hình thỏ ngọc tinh nghịch, trên cặp của Cẩu Đản thêu hình hổ nhỏ dũng mãnh, trên cặp của Nhị Oa thêu hình gấu nhỏ đáng yêu, trông thật ngộ nghĩnh khả ái.

Mấy người họ nộp học phí, nhìn các tiểu tử hành lễ bái sư một cách thành kính, Giang Oản Oản nắm tay Đoàn Đoàn dặn dò: "Buổi trưa, các con cứ đến cổng học viện, nương sẽ đến đón các con về tiệm của chúng ta dùng bữa, đã rõ chưa?"

Đoàn Đoàn cười rạng rỡ như đóa hoa đang độ xuân thì gật đầu: "Biết rồi ạ, nương yên tâm! Đoàn Đoàn, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca sẽ ngoan ngoãn!"

Cẩu Đản và Nhị Oa ở bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu: "Thẩm yên tâm!"

"Chúng cháu sẽ ngoan ngoãn vâng lời!"

Giang Oản Oản nhìn ba đứa nhỏ, dịu dàng nói: "Tốt lắm, ở học đường phải nghe lời phu tử giảng dạy!"

Ba tiểu tử lại cùng nhau gật đầu.

Đợi nhìn chúng được phu tử dẫn vào lớp, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, mấy người họ mới lưu luyến không thôi rời đi.

Buổi trưa, ba tiểu tử này nắm tay nhau ra khỏi học viện, vừa đến cổng đã thấy Giang Oản Oản đang vội vã ngoắc tay: "Ở đây này!"

Ban đầu ba tiểu tử này còn ngó đông ngó tây, thấy nàng đi tới thì vội chạy lại, mấy tiểu tử thân tình vây quanh Giang Oản Oản, lúc thì gọi "nương", lúc thì gọi "thẩm", tiếng chim oanh yến ríu rít không ngớt.

Giang Oản Oản dẫn chúng đi về phía tiệm lẩu: "Cẩu Đản, Nhị Oa, sau này các cháu cứ theo Đoàn Đoàn đến tiệm lẩu dùng bữa, cha nương các cháu ở tiệm nướng cũng bộn bề công việc, dù sao thẩm cũng phải nấu cơm cho Đoàn Đoàn, sau này các cháu cứ ăn cùng nó cho tiện."

Ba tiểu tử này tình nghĩa sâu đậm, thật ra Giang Oản Oản cũng coi chúng như con của mình, bây giờ chúng cũng không còn e sợ nàng, thỉnh thoảng còn làm nũng bên nàng giống như Đoàn Đoàn.

Chươngg 369:

Cả hai Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Đa tạ thẩm!"

Đến tiệm lẩu, Giang Oản Oản liền bưng lên bàn những món đã nấu xong, đang đặt trên bếp giữ ấm, có cá chua ngọt, lạp xưởng hấp và rau xanh xào, ba tiểu tử ăn rất ngon miệng!

Vốn Đại Ngưu và Tần Đắc Chính cũng không tiện khi cứ để con mình dùng bữa mãi tại nhà nàng, họ nói để chúng đến tiệm nướng ăn là được nhưng dưới sự thuyết phục của Giang Oản Oản, cuối cùng họ mới đồng ý. Nhưng Giang Oản Oản vất vả giúp đám tiểu tử nấu cơm nên họ mỗi ngày đều mua ít thịt, bắt ít cá các loại mang đến, Giang Oản Oản cũng không khách sáo mà vui vẻ đón nhận.

Như vậy, trong lòng nhóm người Đại Ngưu cũng thấy thoải mái hơn.

Ba tiểu tử vì còn nhỏ, nên vào buổi tối, giờ học của chúng kết thúc sớm hơn đôi chút, lúc này Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều còn ở trong tiệm, vì vậy ba tiểu tử sẽ đến hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn. Thỉnh thoảng vào lúc hai phu thê họ rảnh rỗi, chúng sẽ ngoan ngoãn ngồi bên bàn sách ở tầng một nghe Tần Tĩnh Nghiễn hoặc Lý Tuyết Trân kể chuyện cho chúng nghe, cho đến khi muộn hơn một chút thì Giang Oản Oản và Đại Ngưu sẽ đến đón những tiểu tử này.

Lý Tuyết Trân nhìn ba tiểu tử đang đăm chiêu ngắm nhìn hai người họ, đột nhiên bỗng nảy ra một ý niệm.

Đợi chúng đi hết, nàng kéo tay Tần Tĩnh Nghiễn, rạo rực nói: "Tướng công, chàng nói xem những tiểu tử như Đoàn Đoàn còn chưa biết đọc, biết viết, kể cho chúng nghe nhiều câu chuyện nhỏ chắc là chúng sẽ rất thích phải không?"

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Đó là lẽ thường tình, hài tử nào mà chẳng thích nghe những thứ này, cũng giống như người trưởng thành ưa thích lắng nghe tiên sinh giảng chuyện vậy."

Lý Tuyết Trân tiếp lời: "Vậy chàng nói xem thiếp có thể thử vẽ một vài cuốn họa bản chuyện xưa cho hài tử xem được không, dùng tranh để kể một câu chuyện, như vậy thì dù không viết chữ lên đó, hài tử cũng có thể hiểu được."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng, mắt sáng lên: "Cũng được đó, ta thấy những bức tranh nàng vẽ vừa giản dị vừa đáng yêu, những hài tử chắc chắn sẽ rất thích!"

Lý Tuyết Trân được chàng cổ vũ, trong mắt khẽ ngân nga tiếng cười: "Vậy thiếp sẽ thử sức!"

"Được!"

Sau vài ngày, Lý Tuyết Trân đã vẽ xong một câu chuyện nhỏ, kể về một tiểu tử mang theo một chú mèo nhỏ đi lang thang khắp chốn.

Sau khi vẽ xong, khi Giang Oản Oản đến Nhã Văn thư phòng, Lý Tuyết Trân vui mừng đưa cho nàng xem.

Giang Oản Oản cầm xem một lúc, đôi mắt liền sáng lên. Nét vẽ của Lý Tuyết Trân đặc biệt tựa như tranh phác thảo thời hiện đại, vì là vẽ cho các hài tử xem nên khắp bức tranh đều toát lên vẻ ngây thơ, quả là một cuốn họa bản diệu kỳ!

"Tuyết Trân, không ngờ muội lại khéo tay đến thế! Nét vẽ đặc biệt ngộ nghĩnh, đáng yêu! Câu chuyện cũng rất ấm áp, đợi Đoàn Đoàn cùng đám tiểu hài tử tan học trở về, ta sẽ cho chúng xem. Nếu chúng cũng thích thì muội có thể vẽ thêm nhiều để bán trong tiệm sách!"

Tuy Lý Tuyết Trân đã được Tần Tĩnh Nghiễn khen ngợi nhưng nghe Giang Oản Oản nói vậy, trong lòng vẫn không khỏi vui mừng: "Vâng, được, đợi Đoàn Đoàn tan học về muội sẽ cho nó xem!"

Sau đó, Giang Oản Oản lại cùng nàng ấy thảo luận về nhiều cốt truyện. Một lúc lâu sau, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Lý Tuyết Trân, nàng mới trở về cửa tiệm của mình.

Mười ngày sau, Nhã Văn thư phòng đã bày bán hàng chục cuốn họa bản.

Vừa bày ra, chỉ trong vòng hai ngày đã bán hết sạch.

Vì là truyện ngắn nên vẽ một cuốn họa bản cũng không mất nhiều thời gian, nhưng Tần Tĩnh Nghiễn sợ Lý Tuyết Trân vất vả nhọc nhằn nên chỉ để nàng ấy vẽ hai ba cuốn một ngày rồi thôi.

Cứ thế, họa bản này cung không đủ cầu, lại càng trở nên nổi tiếng hơn. Các tiểu thiếu gia, tiểu thư trong huyện đều coi việc sở hữu họa bản sớm nhất là một niềm vinh hạnh.

Hôm nay, Tô Hà đến Nhã Văn thư phòng, nhìn cảnh khách khứa tấp nập ra vào khiến bà ấy không khỏi giật mình. Bà ấy chưa từng thấy tiệm sách nào lại đông khách đến vậy.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng bà ấy đến nhà Vương phu nhân làm khách mà mình đã nhìn thấy, bà ấy khẽ cười cũng không thấy lạ nữa.

Chươngg 370:

Bà ấy ngồi bên bàn sách, đợi Tần Tĩnh Nghiễn bưng trà bánh đến, rồi nhìn đôi phu thê họ mà nói: "Thật không ngờ, Nhã Văn thư phòng của các con lại làm ăn phát đạt đến vậy! Hôm qua nương đến nhà họ Vương làm khách, các tiểu tôn tử, tôn nữ của họ quây quần bên nhau, say sưa ngắm nhìn một cuốn họa bản nhỏ. Đọc xong, chúng liền vội vàng ôm chân Vương phu nhân mà nũng nịu đòi mua thêm vài cuốn nữa."

Tô Hà uống một ngụm trà rồi nói tiếp: "Nương hỏi mới hay, những cuốn họa bản đó đều được bán hết ở Nhã Văn thư phòng của chúng ta."

Tần Tĩnh Nghiễn dịu dàng nhìn Lý Tuyết Trân, rồi mới cười nói: "Nhạc mẫu, những cuốn họa bản đó đều do A Trân vẽ, được bá tánh yêu thích vô cùng! Nhiều người muốn đến mua nhưng làm sao Tuyết Trân có thể vẽ kịp chứ, giờ đã đặt trước mấy chục cuốn rồi. Ban đầu con định mời thêm vài người cùng vẽ nhưng tranh của A Trân vẽ luôn có một cảm giác đặc biệt, người khác hoàn toàn không thể bắt chước, đành phải chịu vậy."

Tô Hà cười gật đầu: "Không chỉ có họa bản đâu, còn có tiểu hài tử nhà họ Vương, chính là người đang theo học tại Thường Hoa học viện, cậu ấy, đã mua về một quyển sách tên là "Phi Sa". Vương viên ngoại cầm xem một lần, sau đó cũng giống như con mình, cả ngày ôm quyển sách đó không nỡ buông tay, khiến Vương phu nhân tức giận vô cùng."

"Vương phu nhân nói rằng, sau khi hai vị phu tử họ đọc xong, cả ngày than thở, thậm chí còn bắt đầu hối hận khôn nguôi vì thuở nhỏ không chuyên tâm học võ, hối hận chưa thể đền đáp quốc gia!"

Nghĩ đến cảnh Vương phu nhân vừa nói vừa trợn tròn mắt, Tô Hà không khỏi bật cười.

"Con rể của nương đúng là tài giỏi, nếu không phải lão gia nhà Tuyết Trân không cho ta nói, lúc đó nương đã khoe khoang với Vương phu nhân rồi, cuốn sách đó chính là con rể ta viết!"

Nghĩ đến chuyện trước đây Vương phu nhân còn thăm dò nói rằng Tần Tĩnh Nghiễn không xứng với Tuyết Trân, Tô Hà có chút không vui nhưng lão gia nhà mình lại không cho bà ấy nói, nếu không, ta đã nói ra để hả cơn giận trong lòng.

Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nhau, cười nói: "Nương, cha nói vậy là đúng, A Nghiễn cũng không muốn mọi người hay tin chàng ấy là tác giả, e rằng lúc ấy cửa tiệm sẽ chật ních khách khứa."

Những người đã đọc "Phi Sa", biết rằng chỉ có Nhã Văn thư phòng của họ bán cuốn sách này, đều vô cùng tò mò, lũ lượt kéo đến thăm dò danh tính tác giả. Chỉ riêng việc đối phó với những vị khách đó cũng đã khiến hai người mỏi mệt không thôi.

Tô Hà vừa ăn bánh ngọt, vừa nuốt trôi bánh ngọt mới mở miệng nói: "Nương cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con rể của nương tài giỏi như vậy, đương nhiên muốn nói với người khác rồi! Nhưng bây giờ Nhã Văn thư phòng của các con ở huyện đã nổi tiếng rồi, nương cũng mừng thay cho các con!"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy, không khỏi đỏ bừng đôi tai, lộ vẻ thẹn thùng.

Tô Hà và hai người họ trò chuyện tâm tình, một lúc sau đã ăn hết một đĩa bánh ngọt và vài chén trà nếp.

Đến lúc đi, mới nhớ ra mục đích mình đến Nhã Văn thư phòng: "Ồ! Đúng rồi! Tối nay các con hãy ghé nhà dùng bữa! Vương bá mua được một con nai, tối nay sẽ làm riêng đãi các con!"

"Con nai đó to lắm đấy, nương đã ghé tiệm lẩu xem xét, bảo Oản Oản và Tĩnh Trì cũng đưa Đoàn Đoàn đến nhà ta!"

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, cười nói: "Ồ, vậy là tối nay chúng ta có phúc rồi, chúng ta đến, chắc chắn sẽ dùng hết một bữa thịnh soạn!"

"Cứ ăn thoải mái đi, vốn dĩ mua là để bồi bổ thân thể cho các con!"

Đợi Tô Hà đi xa, Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến nụ cười đầy ẩn ý của bà ấy, vẫn còn như hòa thượng bị hiểu lầm, chẳng hiểu mô tê gì.

Chàng nghi hoặc nhìn Lý Tuyết Trân: "Sao vừa nãy nhạc mẫu lại nhìn chúng ta với vẻ mặt đó?"

Lý Tuyết Trân đỏ bừng tai, lười để ý đến chàng, liếc nhìn chàng rồi đi vào phòng nghỉ bên cạnh.

Nàng ngồi xuống bàn, bất giác nhớ lại lời Tô Hà đã nói với mình mấy hôm trước.

Chươngg 371:

"Tuyết Trân à, hai đứa kết tóc xe tơ đã mấy tháng, cũng đến lúc nên có tin vui rồi chứ?"

Dứt lời, bà còn đưa tay sờ bụng nàng. Thấy bụng nàng vẫn phẳng lì, bà tỉ mỉ quan sát hồi lâu rồi mới trầm giọng: "Hình như con vẫn chưa có tin vui, không được rồi, nương phải nghĩ cách thôi."

Lý Tuyết Trân ngây người nhìn bà, đôi má ửng hồng. "Nương, cứ... Cứ để vạn sự tùy duyên là được rồi. Dạo này việc nhà bận rộn, thiếp... Thiếp nào có tâm tư..."

Tô Hà nghe vậy, gật đầu lẩm bẩm: "Aiz, phải chăng là khi về không còn sức lực? Không sao, nương sẽ liệu cách. Vài ngày nữa, ta sẽ sai người mang về một con nai đực để tẩm bổ cho A Nghiễn!"

Nghĩ đến đây, Lý Tuyết Trân vội vàng lắc đầu, cố gạt bỏ những lời Tô Hà vừa nói khỏi tâm trí.

Thế nhưng, nàng vẫn bất giác đưa tay khẽ vuốt lên bụng mình. Chẳng biết đến khi nào mình mới có được một hài nhi... Nếu sau này đáng yêu như Đoàn Đoàn thì còn gì bằng!

Tần Tĩnh Nghiễn bước vào, thấy nàng có dáng vẻ này, còn ngỡ nàng đang đau bụng. "A Trân, sao vậy? Nàng đau bụng sao?"

Tiếp đó, chàng lại hỏi: "Phải chăng là kỳ kinh nguyệt đã đến?" Ngẫm nghĩ một hồi, lại thấy không phải: " Nhưng ngày tháng cũng không trùng khớp. Có phải mấy hôm nay nàng dùng nước lạnh chăng? Đến sớm rồi ư?"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn vẻ mặt ngây dại của Lý Tuyết Trân, ngỡ mình đã đoán trúng, liền luống cuống tay chân, vội vàng lo lắng nói: "Ta ra sân sau đun cho nàng chút nước gừng đường!"

Nói rồi, chàng khoác chiếc áo choàng đang treo cạnh đó cho nàng, toan bước ra ngoài.

Lúc này, Lý Tuyết Trân mới hoàn hồn, hai má ửng hồng tựa ráng chiều. "Không... Không phải đâu, bụng thiếp nào... nào có khó chịu! Chàng... Chàng không cần bận tâm thiếp."

Tần Tĩnh Nghiễn ôm lấy đôi vai nàng. "Thật sự không sao chứ? Ta là phu quân của nàng, có chuyện gì thì phải nói cho ta hay chứ!"

Lý Tuyết Trân ngượng ngùng liên tục lắc đầu. "Thật sự không sao! Thiếp... Thiếp ôm bụng là do bụng réo vì đói thôi, chàng nghĩ gì vậy chứ."

Bấy giờ, Tần Tĩnh Nghiễn mới thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!"

"Vậy chúng ta đến tửu lầu của huynh trưởng dùng bữa nhé? Hay là chúng ta dùng hải sản thì sao?"

Lý Tuyết Trân lắc đầu. "Chàng bị mẫn cảm với hải sản nên không dùng được, thiếp ăn một mình thì còn ý nghĩa gì, không ăn đâu!" Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, vội vàng nói: "Ưm... Chúng ta tự tay nấu mì đi. Hôm qua, tẩu tử đã tặng chúng ta một lọ nhỏ tương mì. Ngửi thấy hương vị thơm lừng, hôm nay chúng ta ăn món đó thì sao!"

Tần Tĩnh Nghiễn vuốt mái tóc nàng, dịu dàng gật đầu nói: "Được, ta sẽ đi nấu, nàng cứ ngồi đây nghỉ ngơi cho khỏe."

"Ừm, được."

Thấy chàng quay người đi bận rộn, Lý Tuyết Trân mới sực nhớ ra rằng cả hai người họ đều không có ai trông nom cửa tiệm. Thế là nàng vội vã bước ra ngoài.

Đêm đến, Tần Tĩnh Nghiễn cùng Lý Tuyết Trân vẫn chưa trở về. Thịt nai đã được chuẩn bị xong xuôi, nhưng Tô Hà nghĩ bụng số thịt nai này cốt là để bồi bổ cho hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn, liền dặn nhà bếp xào thêm một chút thịt heo và rau củ.

Khi món ăn được dọn lên bàn, Tần Tĩnh Nghiễn đã dẫn Lý Tuyết Trân đến.

Chẳng bao lâu sau, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng dẫn theo Đoàn Đoàn bước vào cửa.

Dẫu Đoàn Đoàn đã lâu không ghé qua đây, nhưng tiểu tử vẫn không hề cảm thấy xa lạ chút nào. Vừa bước chân vào cửa, nó đã nhào vào lòng Tô Hà, ôm lấy chân bà mà nũng nịu.

Tô Hà vừa trông thấy cục bông nhỏ mềm mại đeo chiếc cặp sách bé xinh, tim bà đã như muốn tan chảy. "Ai nha, lại đây nào, để Tô nãi nãi ôm con một cái!"

Tô Hà hôn nhẹ lên má tiểu tử một cái rồi hỏi: "Đoàn Đoàn đi học đường cảm thấy ra sao? Có quen với nơi đó không?"

Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, nhắc đến chuyện này là vô cùng phấn khởi: "Dạ vâng, quen ạ! Đoàn Đoàn đã kết bạn với mấy vị tiểu ca ca, lại còn có mấy đệ đệ nhỏ hơn Đoàn Đoàn nữa. Các đệ ấy chỉ mới lên ba tuổi thôi!"

Giang Oản Oản đứng bên cạnh, buồn cười véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của tiểu tử. "Tiểu tử nhà con mới vừa đón sinh thần bốn tuổi xong, còn dám chê người khác nhỏ tuổi hơn mình."

Đoàn Đoàn cười híp cả mắt lại mà rằng: " Nhưng như vậy thì Đoàn Đoàn đã là ca ca rồi!" Vừa nói đến đây, tiểu tử liền quay sang nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, cái miệng nhỏ nhắn chu ra mà cáo trạng: "Đoàn Đoàn cũng chẳng biết đến bao giờ mới có đệ đệ! Nương và cha chỉ toàn gạt hài tử thôi! Lại còn nói..."

Chươngg 372:

Giang Oản Oản vội vàng bịt lấy cái miệng nhỏ cứ luyên thuyên không ngớt của tiểu tử. "Ha ha... Mau dùng bữa đi con, Tô nãi nãi của con đã đặc biệt chuẩn bị các món ăn ngon. Không ăn nữa thì nguội mất cả rồi."

Đoàn Đoàn nghe nàng nói vậy, lập tức bị phân tâm. Đợi Tô Hà bế nó đặt lên ghế, liền ngoan ngoãn ăn từng thìa cơm nhỏ.

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn tạm thời vẫn chưa nhận ra việc dùng nhiều thịt nai sẽ có công hiệu gì, cứ thế một đũa rồi lại một đũa gắp lấy, ăn ngon lành.

Tô Hà và Lý Viễn thấy hai huynh đệ ăn ngon miệng, trong lòng đều vui vẻ gật đầu không ngớt.

Lý Tuyết Trân nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, muốn nói rồi lại thôi. Thấy chàng đã dùng được mấy đũa, nàng vội gắp cho chàng thêm chút thịt heo và rau củ, vẻ mặt khó tả khẽ mở lời: "Chàng... Chàng dùng thêm các món khác một chút... Đừng chỉ mãi chăm chăm ăn thịt nai."

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Ừm, được!"

Tô Hà nhìn thấy cảnh này, quay sang nhìn Lý Tuyết Trân, khẽ lắc đầu trách yêu: "Ngày thường các con đã dùng nhiều rau xanh và thịt heo rồi. Hôm nay là đặc biệt để các con đến đây ăn thịt nai bổ dưỡng!" Nói rồi, bà múc cho Tần Tĩnh Nghiễn một muỗng lớn thịt nai hầm. "Nào! Con ăn nhiều chút!"

Tiếp đó, bà lại múc cho Tần Tĩnh Trì một muỗng lớn.

Giang Oản Oản nhìn đống thịt nai chất đầy trong bát Tần Tĩnh Trì, khóe miệng khẽ giật giật. Nàng không hiểu vì sao, lại cảm thấy sau lưng mình chợt ớn lạnh.

Trong bữa ăn, hai huynh đệ còn nhấp chút rượu cùng Lý Viễn. Đợi dùng bữa xong, Tần Tĩnh Trì thì không hề hấn gì, còn Tần Tĩnh Nghiễn đã bắt đầu choáng váng. Thế là chàng và Lý Tuyết Trân quyết định ở lại nghỉ ngơi luôn. Còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản e rằng Tần phụ Tần mẫu ở nhà sẽ lo lắng, nên vẫn một mực dẫn Đoàn Đoàn trở về.

Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn tắm gội sạch sẽ rồi an vị trong phòng ngủ năm xưa của nàng.

Lý Tuyết Trân theo sau Tần Tĩnh Nghiễn, nhìn gáy và vành tai chàng đỏ bừng. Thấy chàng đã an tọa trên giường, nàng mới chậm rãi ngồi xuống bàn, tự rót một chén trà mát thưởng thức, ánh mắt bất giác liếc về phía chàng. Đợi đến khi thấy chàng dường như đã chìm vào giấc ngủ, nàng mới khẽ khàng đặt mình xuống bên cạnh.

Nàng vừa ngả lưng lên giường, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai đã chợt thổi đến một luồng gió lạnh. Quay đầu nhìn lại, Tần Tĩnh Nghiễn tựa hồ đang chống đầu, ánh mắt khó lường nhìn nàng mà cười khẽ: "Nương tử à, hôm nay sao nàng lại khác thường như vậy?"

Lý Tuyết Trân khẽ xoa vành tai đang ngứa ran, lúng túng đáp: "Không... Không có mà, sao... Sao chàng lại nói vậy? Ha ha..."

Tần Tĩnh Nghiễn nheo mắt, trầm ngâm một lát rồi lại hỏi: "Hay là có điều gì khiến nàng phật ý?"

Lý Tuyết Trân cẩn thận quan sát chàng, thấy chàng dường như không có hành động bất thường nào, lúc này mới thả lỏng: "Ôi chao, thật sự không có gì đâu, sao hôm nay chàng lại lề mề thế, mau ngủ đi, thiếp buồn ngủ quá!"

"Được rồi, không giận là tốt."

Tần Tĩnh Nghiễn hiểu đây là Lý phủ, tự nhiên sẽ không hành động lỗ mãng, chỉ là khi chàng chìm vào giấc mộng, chợt bị cơn nóng bức giày vò mà tỉnh giấc, thì mọi chuyện lại khác.

Sợ đánh thức Lý Tuyết Trân, chàng nhẹ nhàng xuống giường rót một chén trà lớn, uống một hơi cạn sạch, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, lúc này mới lại lên giường.

Chỉ là chưa được bao lâu, chàng lại cảm thấy họng khô khốc.

Lý Tuyết Trân bị tiếng sột soạt khi chàng trở mình đánh thức, mơ màng lên tiếng: "Sao vậy?"

"A Trân, không hiểu sao, ta... Ta cảm thấy hơi khó chịu."

Nói xong, chàng nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Lý Tuyết Trân rồi không kiềm chế được mà hôn lên.

Lý Tuyết Trân khẽ chạm vào gáy chàng, thấy nóng ran, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành nhắm nghiền đôi mắt chấp nhận.

Thường ngày Tần Tĩnh Nghiễn phải mất rất lâu mới ngừng nghỉ, nhưng lần này nhờ được thịt nai trợ lực, toàn thân chàng như không biết mỏi mệt. Lý Tuyết Trân nắm chặt lấy cột giường chạm trổ, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, trong lòng tủi thân thầm nghĩ, mẫu thân của nàng quả thực hại người không ít, lần sau thế nào cũng phải tìm cách ngăn cản mới được!

Bên Giang Oản Oản cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào. Tuy rằng những lần trước, vì Giang Oản Oản hờn dỗi nên Tần Tĩnh Trì luôn biết chừng mực, nhưng đêm nay chàng thực sự không sao nhịn nổi. Mặc cho Giang Oản Oản cắn vào cánh tay chàng, những cái vỗ nhẹ vô lực vào lưng, nhưng khi nghe tiếng rên rỉ khó nhịn của giai nhân trong lòng, chàng vẫn không nỡ lòng buông nàng ra. Mãi đến nửa đêm, ngọn nến trong phòng ngủ của hai người mới chịu tắt.

Chươngg 373:

Ngày hôm sau, đợi đến khi mặt trời đã lên cao quá ngọ, Giang Oản Oản mới mơ màng dụi mắt, khẽ sờ chiếc chăn bên cạnh, cảm thấy trống không, lúc này mới khó khăn hé mở đôi mắt.

Vừa vịn eo đau nhức mà xuống giường, mở tung cửa sổ, nàng mới hay ánh dương rực rỡ bên ngoài đã lên cao đến thế.

Nàng không tin chớp chớp mắt, vội vịn lan can mà xuống lầu: "Tĩnh Trì! Tĩnh Trì? Đoàn Đoàn còn phải đến học đường! Giờ này đã là lúc nào rồi chứ!"

Tần mẫu bưng một bát cháo, thấy nàng vừa xuống lầu liền vội vàng đặt sang một bên: "Oản Oản, Tĩnh Trì đã đưa Đoàn Đoàn đến huyện từ lâu rồi, con yên tâm."

"Chàng nói con hơi khó chịu, giờ đã đỡ hơn chưa? Nương đã nấu cháo cho con, nếu không ổn thì chúng ta đến y quán xem mạch!"

Giang Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dựa, mỉm cười nói: "Nương, nương đừng lo, con không sao."

Thấy sắc diện nàng không giống như người đang bệnh, Tần mẫu mới an lòng: "Vậy thì tốt, vậy mau dùng cháo đi."

"Vâng, được ạ."

Giang Oản Oản ngồi trên chiếc ghế dựa vẫn luôn cảm thấy bụng mình hơi đau, cảm giác có đôi chút khác biệt so với mọi khi, song nghĩ đến chuyện đêm qua, nàng cũng không bận tâm nhiều, liền bưng bát cháo trắng Tần mẫu nấu mà chậm rãi thưởng thức.

Tần mẫu ngồi bên cạnh dịu dàng hỏi: "Oản Oản, có muốn lấy chút dưa muối ăn kèm không?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Không cần đâu, nương, bát cháo trắng này chỉ húp thôi cũng thấy ngập tràn hương gạo, thơm ngon vô cùng!"

"Được, vậy thì cứ dùng như vậy, trong bếp còn nữa, không đủ thì nương lại múc cho con." Thấy nàng uống hơi vội, Tần mẫu vội nói: "Uống từ từ thôi, đừng vội, có phải đói lắm không?"

Không đợi Giang Oản Oản nói gì, Tần mẫu đã trách móc khẽ: "Đều tại Tĩnh Trì, nương bảo để con dùng bữa sáng rồi hãy ngủ tiếp, vậy mà chàng cứ không chịu cho nương vào."

Giang Oản Oản buông bát và thìa trong tay, ôm lấy cánh tay Tần mẫu, tươi cười nói: "Vẫn là nương thương con nhất, chẳng như Tần Tĩnh Trì, chỉ biết mỗi việc bắt nạt ta!"

Tần mẫu nghe vậy, cười đến nỗi khóe mắt hằn lên những nếp nhăn: "Sau này chàng bắt nạt con, con cứ nói với nương, nương nhất định sẽ trị chàng!"

"Vâng!"

Sau khi thưởng thức xong cháo, ngồi trên ghế dựa trò chuyện cùng Tần mẫu, dần dần, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào chính sảnh, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp lạ thường.

Giang Oản Oản dựa vào ghế dựa, cơn buồn ngủ vây lấy nàng. Nàng khẽ dụi mắt, nói: "Nương à, con buồn ngủ quá, con xin phép lên lầu chợp mắt một lát, có chuyện gì nương cứ gọi con!"

Tần mẫu gật đầu liên tục: "Đi đi, ngủ thêm một giấc đi."

Giang Oản Oản ngả lưng trên giường, chìm vào giấc ngủ, rốt cuộc lại bị cơn đau bụng dữ dội đánh thức.

Nàng khó khăn ngồi dậy, kiểm tra một hồi, nào phải đến kỳ kinh nguyệt, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt, trong lòng không khỏi ấm ức, thầm trách đều tại Tần Tĩnh Trì!

Ngồi một lát, nàng lại không nén được mà chui vào chăn ấm, muốn cố ép mình chợp mắt thêm một giấc, nhưng bụng lại càng đau dữ dội hơn, đành phải vịn người khó khăn mà bước xuống lầu.

"Nương ơi, bụng con đau quá! Nương mau giúp con lấy một chén nước nóng đi."

Tần mẫu thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cả kinh, vội vàng chạy đến bậc cầu thang đỡ lấy nàng: "Sao vậy, trước khi ngủ con vẫn còn khỏe mạnh cơ mà!"

Đỡ nàng an tọa xuống chiếc trường kỷ, Tần mẫu cuống quýt nói: "Nương đi lấy cho con nước đường đỏ! Con hãy an tọa đôi lát."

Đợi Tần mẫu bưng một tách nước đường đỏ ra, Giang Oản Oản tựa lưng vào trường kỷ, đôi mày liễu nhíu chặt.

"Nước đường đỏ đây rồi, mau uống đi con!"

Giang Oản Oản đưa tay đón lấy tách nước đường đỏ nhưng đôi tay lại không ngừng run rẩy, khiến đường nước vương vãi không ít.

Tần mẫu thấy vậy, cuống quýt đỡ lấy: "Nương đút cho con!"

Đợi nàng uống gần hết nửa tách nước đường, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Tần mẫu lo lắng khôn nguôi: "Oản Oản, đi thôi, nương đưa con đến y quán xem sao! Con xem sắc mặt con trắng bệch thế kia! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"

Giang Oản Oản quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã chập tối liền lắc đầu: "Nương, đợi... Đợi Tĩnh Trì về, nếu vẫn còn đau, chúng ta hãy... Hãy đi. Xe ngựa đã bị chàng ấy và phụ thân lấy đi rồi, chúng ta muốn... Muốn đến huyện thành, con cũng không sao đi nổi."

Chươngg 374:

Phụ thân sẽ sớm đưa chúng ta đến y quán thôi!

Tần mẫu đành phải gật đầu: "Được, được, được, vậy thì đợi Tĩnh Trì, phụ thân con cũng vậy, hôm nay không biết nghĩ thế nào, nhất quyết đòi cùng Tĩnh Trì đưa Đoàn Đoàn đến học đường, cũng không có ở nhà!"

Vừa chăm sóc Giang Oản Oản, Tần mẫu vừa không ngừng đi đến cửa lớn ngóng trông, lòng đầy lo lắng chờ đợi đám người Tần Tĩnh Trì.

Lại đợi thêm hai khắc, cuối cùng mới thấy xe ngựa chạy đến từ cuối đường lớn.

Đợi xe ngựa dừng lại trước cửa, thấy vẻ mặt lo lắng của Tần mẫu, chưa đợi bà mở lời, Tần Tĩnh Trì đã nghi hoặc hỏi: "Nương, sao vậy? Hôm nay sao lại đặc biệt ra đây đợi chúng con?"

Đoàn Đoàn thò đầu bé nhỏ ra khỏi rèm xe, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, nhìn vẻ mặt nương mình cũng đầy vẻ nghi hoặc.

Tần mẫu vội nói: "Cuối cùng các con cũng về rồi, hôm nay không biết Oản Oản bị làm sao, sau khi ngủ một giấc vào buổi trưa, bụng cứ đau mãi, sắc mặt trắng bệch! Chỉ đợi các con về đưa nàng đi y quán xem sao!"

Tần Tĩnh Trì nghe đến mấy chữ "đau bụng" thì sắc mặt trầm xuống, vội vã nhảy khỏi xe ngựa.

Đoàn Đoàn nghe xong, vừa khóc vừa nức nở, lòng đầy lo âu, liền chui ra khỏi xe ngựa, chẳng đợi Tần phụ Tần mẫu bế đỡ đã vội vàng nhảy xuống xe ngựa.

Tần phụ Tần mẫu nhìn thấy cảnh này, kinh hãi!

"Đoàn Đoàn!"

Đoàn Đoàn nhảy xuống, chân nhỏ bị rung lên nhưng lại cố gắng bỏ qua cảm giác tê tê ở lòng bàn chân, nhíu chặt mày, bĩu môi vội vàng đi theo Tần Tĩnh Trì vào nhà, miệng không ngừng gọi "Nương."

"Oản Oản! Nàng thế nào rồi? Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này! Ta... Ta sẽ đưa nàng đến y quán ngay! Nàng cố chịu nhé!"

Nói xong, Tần Tĩnh Trì lập tức ôm nàng chạy ra ngoài, Đoàn Đoàn còn chưa kịp nhìn thấy nương mình đã vội vã chạy theo sau Tần Tĩnh Trì.

Đặt Giang Oản Oản nằm xuống xe ngựa một cách cẩn thận, Tần Tĩnh Trì nói: "Phụ thân, mẫu thân, hay là người hãy đưa Đoàn Đoàn về phủ trước đi, dẫu sao trong nhà cũng cần người trông nom."

Đoàn Đoàn trợn tròn mắt, không ngừng lắc đầu, nức nở đáp lời: "Đoàn Đoàn muốn ở bên nương! Không ở lại!"

Tần mẫu lên tiếng: "Ta đi theo để chăm sóc Oản Oản!" Nói rồi nhìn sang Tần phụ: "Lão gia tử này hãy ở lại giữ nhà đi, dù người có đi cũng chẳng giúp ích được gì nhiều!"

Tần phụ ngẩn người còn chưa kịp phản ứng, Tần mẫu đã theo sau Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn lên xe, không lâu sau xe ngựa đã đi xa.

Tần Tĩnh Trì cầm cương ở bên ngoài, Đoàn Đoàn và Tần mẫu ở trong xe cùng nương mình.

Đầu Giang Oản Oản tựa lên đùi Đoàn Đoàn, tiểu tử đã đắp tấm chăn nhỏ cho nàng, dùng ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nương, thỉnh thoảng lại đặt lên trán nàng vài nụ hôn: "Nương, phụ thân sẽ sớm đưa chúng ta đến y quán thôi! Hãy cố gắng chịu đựng thêm đôi chút, nương nhé."

Tần mẫu ngồi bên cạnh nhìn tiểu tử hiếu thuận như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ngổn ngang trăm mối, bỗng dưng thấy mình thật vô dụng, chẳng thể giúp được gì.

Giang Oản Oản mỉm cười gật đầu với Đoàn Đoàn, thấy khóe mắt tiểu tử vẫn còn rưng rưng, liền an ủi: "Bảo bối đừng lo lắng, nương không sao đâu!"

"Vâng."

Nghe thấy giọng nói run run, Giang Oản Oản khẽ thở dài, đưa tay khẽ véo vành tai bé bỏng của cậu bé để an ủi.

Chỉ hơn một khắc, xe ngựa đã dừng lại trước cửa y quán.

Tần Tĩnh Trì vội vã bế Đoàn Đoàn rời khỏi xe ngựa, sau đó vội vàng ôm Giang Oản Oản bước vào y quán: "Đại phu! Đại phu! Mau xem xét cho nương tử của ta, nàng ấy đã đau bụng từ lâu rồi!"

May mắn thay, lúc này trong y quán không có quá nhiều người, lão đại phu bên trong liền lập tức nói: "Nhanh, đặt lên giường này đi! Để ta xem nào!"

Lão đại phu đặt tay bắt mạch cho Giang Oản Oản, đôi mày khẽ nhíu lại. Tần Tĩnh Trì và những người khác nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy thì lòng ai nấy đều như lửa đốt: "Đại... Đại phu, nương tử của ta thế... Thế nào rồi?"

Một lúc sau, lão đại phu mới nói: "Chẳng sao cả, đây lại là chuyện đại hỷ, nương tử của ngươi đã có thai, đã được hơn hai tháng rồi."

"Chao ôi! Thực sự có hỷ rồi sao?" Lúc này vẻ lo lắng trên mặt Tần mẫu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mừng rỡ khôn tả.

Chươngg 375:

Nếu hậu lai sinh nữ nhi, liệu có buồn lòng chăng?

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn cũng ngây người tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.

Sau đó, lão đại phu lại nhìn Tần Tĩnh Trì với vẻ mặt kỳ lạ, tiếp tục nói: " Nhưng tình trạng hôm nay là động thai!"

Tần Tĩnh Trì tỉnh táo lại, niềm vui chưa kịp trọn vẹn đã bị nỗi lo lắng khôn nguôi xâm chiếm khi nghe những lời này: "Vậy... Vậy nàng ấy có sao không? Phải liệu thế nào đây?"

"Chẳng sao cả, ta sẽ kê đơn thuốc cho các ngươi, về sắc cho nương tử ngươi uống, dưỡng mấy ngày là khỏi."

"Bây giờ cứ để nương tử ngươi nghỉ ngơi ở đây trước, uống thuốc xong, các ngươi hãy về."

Tần mẫu liên tục gật đầu đáp lời: "Được, đại phu, người hãy kê đơn thuốc cho chúng ta đi, ta sẽ lập tức đi sắc thuốc."

Nghe đến đây, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng thở phào nhẹ nhõm rồi lại mừng rỡ nhìn Giang Oản Oản đang yếu ớt nở nụ cười, trong lòng đau xót cúi xuống hôn nàng, nhẹ nhàng nói: "Oản Oản, nàng có nghe thấy không? Chúng ta lại sắp có thêm hài tử rồi!"

Giang Oản Oản khẽ gật đầu: "Thiếp nghe rõ rồi!"

Đoàn Đoàn mừng rỡ khôn xiết, reo hò nhảy cẫng: "A! Đoàn Đoàn có đệ đệ rồi!"

Tần Tĩnh Trì vội vàng ôm tiểu tử lên, dỗ dành: "Con nói khẽ thôi, nương của con đang yếu ớt, đừng quấy rầy nương con."

Đoàn Đoàn nghe xong vội che miệng lại, khẽ đáp: "Dạ vâng, Đoàn Đoàn không nói nữa!"

Sau đó, cậu bé thì thầm: "Cha, cha thả Đoàn Đoàn xuống đi."

Đứa nhỏ vừa chạm đất, Giang Oản Oản liền nói: "Đoàn Đoàn không cần nhỏ tiếng như vậy, sẽ không làm phiền nương đâu."

Đoàn Đoàn chạy đến bên giường, nắm lấy ngón tay Giang Oản Oản, trên gương mặt tươi rói nở nụ cười rạng rỡ, chỉ vào bụng nàng thì thầm: "Nương, đệ đệ!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười trừ, cũng chẳng hiểu vì lẽ gì tiểu tử này lại khăng khăng muốn có đệ đệ đến vậy, nếu sau này sinh nữ nhi thì chẳng lẽ sẽ buồn rầu sao?

Lúc này, Tần mẫu bưng một bát thuốc đen kịt bước vào. Nghe Đoàn Đoàn nói, liền mỉm cười: "Cháu đích tôn ngoan muốn có đệ đệ ư? Có muội muội cũng tốt chứ sao? Như vậy là vừa có nhi tử lại có nữ nhi, há chẳng phải là vẹn toàn sao!"

Đoàn Đoàn chau mày, suy nghĩ một lát, đoạn đáp: "Ưm... Muội muội cũng được, chỉ là muội muội không thể chơi với đám nam tử như bọn con được, đệ đệ thì sẽ hay hơn nhiều, Đoàn Đoàn có thể dẫn đệ ấy đi chơi khắp nơi!"

Tần Tĩnh Trì bên cạnh chẳng mấy bận tâm đến những lời cậu bé nói, chỉ nhẹ nhàng đỡ Giang Oản Oản ngồi dậy, rồi nhận lấy bát thuốc từ tay Tần mẫu: "Nào, nàng uống thuốc đi."

Giang Oản Oản nhìn bát thuốc đen ngòm, ngửi thấy mùi vị nồng nặc khó tả, khẽ nhíu mày: "Tĩnh Trì, khó ngửi quá, vả lại... vả lại nhìn thôi đã thấy đắng rồi."

Lúc này, Đoàn Đoàn tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn vào bên trong bát thuốc, vẻ mặt lộ rõ sự chê bai.

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, đứa nhỏ vội vàng lục lọi trong túi áo. Chỉ một lát sau, liền lấy ra một miếng đường phèn bọc giấy gói, đưa cho Giang Oản Oản, nói: "Nương, đây là một tiểu bằng hữu trong học đường chia cho Đoàn Đoàn đó, thơm ngọt lắm, nương ngoan ngoãn uống hết thuốc, là có thể ăn rồi nhé!"

Từ khi đến học đường, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa rất được chúng tiểu hài tử trong lớp đồng ấu quý mến. Thỉnh thoảng chúng lại mang theo chút điểm tâm để chia cho các bạn, mấy ngày nay, mỗi đứa còn mang theo một cuốn tranh tới học đường.

Những tiểu tử trong lớp nhìn thấy cuốn tranh, vô cùng kinh ngạc. Về nhà, chúng đã kéo phụ mẫu đi tìm mua, song những cuốn tranh ấy đã sớm bán cạn.

Chúng không còn cách nào khác, chỉ đành thỉnh thoảng vây quanh ba tiểu tử, cùng nhau tụ tập xem tranh, có món ngon vật lạ gì cũng sẽ chia sẻ cho chúng.

Miếng đường phèn trong tay Đoàn Đoàn là do đứa nhỏ nhỏ nhất trong lớp tặng cho cậu bé, tiểu tử ấy có nhũ danh là Tiểu Bao Tử. Quả đúng như tên gọi, nhóc tì ấy mềm mại y hệt một chiếc bánh bao nhỏ, người nhà cũng rất sủng ái, thỉnh thoảng lại mang kẹo bánh cho cậu bé. Điều này cũng tiện cho Đoàn Đoàn, bởi Tiểu Bao Tử rất thích chơi với cậu bé, có món ngon vật lạ gì cũng sẽ biếu Đoàn Đoàn.

Chươngg 376:

Tuy nhiên, Tiểu Bao Tử không phải vì có thể cùng Đoàn Đoàn xem tranh mà thích chơi với cậu bé, bởi vì ngay từ khi tranh vừa mới mở bán, cữu cữu của cậu bé đã mua cho cậu bé rồi.

Còn lý do cậu bé thích chơi với Đoàn Đoàn thì lại là vì... Đoàn Đoàn tuấn tú!

Đoàn Đoàn nghĩ đến Tiểu Bao Tử, không hiểu sao lại bật cười. Lần đầu tiên gặp nhau, Tiểu Bao Tử đã nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Đoàn Đoàn, tủi thân gọi cậu bé là "ca ca đẹp trai".

Có lẽ vì còn nhỏ, lại là ngày đầu tiên đến học đường nên rất ngại người ngoài, nhìn thấy Đoàn Đoàn tuấn tú, không hiểu sao lại rất tin tưởng cậu bé, cứ thế níu c.h.ặ.t t.a.y áo không chịu buông.

Giang Oản Oản nhìn miếng đường phèn Đoàn Đoàn đưa tới, khẽ bật cười: "Tiểu tử đó tặng cho con, sao con không tự ăn đi?"

Đoàn Đoàn xoa đầu, vẻ mặt ngượng nghịu cười: "Hehe... Thật ra Đoàn Đoàn đã ăn hai miếng rồi, miếng này muốn mang về chia cho mọi người ăn."

Tần Tĩnh Trì bật cười cầm lấy viên đường, bóc lớp giấy gói bên ngoài, đoạn bưng bát thuốc đến bên miệng Giang Oản Oản, nói với nàng: "Được rồi, Đoàn Đoàn đã hiến tặng viên đường quý giá của mình rồi, nàng cũng mau uống thuốc đi, uống xong, cơn đau bụng sẽ tiêu tan."

Giang Oản Oản chu môi, miễn cưỡng nuốt một ngụm. Chỉ chừng ấy cũng khiến nàng cảm thấy như muốn đoạt mạng, thứ thuốc này còn đắng gắt hơn cả thuốc giải của kiếp trước!

Tần Tĩnh Trì thấy nàng uống thuốc với vẻ mặt đau khổ, đau lòng khôn xiết: "Oản Oản, chúng ta hãy cạn một hơi, đừng nhấp từng ngụm nhỏ, như vậy sẽ càng khó chịu hơn."

Giang Oản Oản nhìn hắn, cảm nhận cơn đau âm ỉ ở bụng, hít một hơi thật sâu, rồi nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch.

Nàng uống xong, Tần Tĩnh Trì nhanh tay nhét viên đường vào miệng nàng: "Được rồi, được rồi, làm dịu vị đắng."

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nắm tay Giang Oản Oản, cười tươi rói nói: "Được rồi, được rồi, nương giỏi quá, thuốc đã uống hết rồi!"

Giang Oản Oản khẽ véo má cậu bé, chỉ khẽ cười, chẳng buồn đáp lời.

Đợi Giang Oản Oản nghỉ ngơi một lúc, Tần Tĩnh Trì mới đi tìm lão đại phu để thanh toán dược phí.

"Đại phu, tổng cộng là bao nhiêu tiền vậy?"

Lão đại phu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đưa ba trăm đồng đi."

Đếm tiền đồng đưa cho đại phu, Tần Tĩnh Trì định rời đi, chỉ nghe lão đại phu cúi đầu giã thuốc, chậm rãi cất lời: "Chàng trai trẻ à, dương khí tuy mạnh mẽ song cũng cần biết tiết chế. Ba tháng đầu thai kỳ, cơ thể thê tử ngươi yếu ớt vô cùng, làm sao chịu đựng nổi chứ..."

Khóe mắt Tần Tĩnh Trì khẽ giật, song thấy lão đại phu ngẩng đầu, ánh mắt trêu chọc nhìn lại, không khỏi có chút bối rối: "Biết... biết rồi, đa tạ đại phu."

Đợi đến khi đi đến bên giường nhìn Giang Oản Oản ôm bụng, đôi mày khẽ nhíu lại, trong tâm hắn không khỏi dấy lên sự tự trách.

"Oản Oản, chúng ta về nhà thôi."

Giang Oản Oản vươn tay về phía hắn, khẽ đáp: "Được thôi, chàng hãy ẵm thiếp."

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản đi trước, Tần mẫu cùng Đoàn Đoàn theo sau, bước chân chẳng rời nửa tấc.

Khi xe ngựa gần đến cổng phủ, từ xa đã thấy Tần phụ cầm đèn lồng đứng bên đường lớn, lòng như lửa đốt chờ đợi. Tiểu Bất Điểm nằm sấp dưới chân ông, thỉnh thoảng lại phe phẩy đuôi, khẽ gầm gừ vài tiếng.

Nghe tiếng bánh xe ngựa kẽo kẹt, ông vội vã cầm đèn lồng tiến lên mấy bước đón.

Chờ đến khi xe ngựa dừng hẳn, liền thấy Tần mẫu bước xuống trước tiên.

Tần phụ vội vàng bước tới, ân cần hỏi: "Thế nào rồi? Oản Oản không gặp chuyện gì chứ?"

Tần mẫu cười vang, giọng đầy hân hoan: "Không sao, không sao cả! Lão gia, Oản Oản có hỷ rồi!"

Tần phụ trợn tròn mắt, vẻ mừng rỡ ngập tràn trên gương mặt, không ngừng gật đầu: "Tốt quá! Tốt quá chừng! Nương tử à, chúng ta lại sắp có cháu trai hoặc cháu gái rồi!"

Tần Tĩnh Trì trước tiên ẵm Đoàn Đoàn xuống xe, rồi sau đó mới cẩn trọng bế Giang Oản Oản đang say ngủ đặt xuống đất.

Tần mẫu nhìn cảnh tượng này, khẽ kéo Tần phụ lại gần thì thầm: "Ôi chao, ta quên bẵng mất Oản Oản đã ngủ rồi. Chúng ta hãy nói nhỏ thôi, nàng vất vả lắm mới chợp mắt được. Đại phu nói nàng bị động thai, mấy ngày tới cần phải tĩnh dưỡng thật kỹ lưỡng."

Chươngg 377:

Nhẹ nhàng đặt Giang Oản Oản xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng, Tần Tĩnh Trì mới ngồi xuống mép giường, chống tay nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Lúc này, Đoàn Đoàn cũng rón rén bước đến bên giường, kiễng chân lên ngắm nhìn Giang Oản Oản đang say ngủ, rồi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tần Tĩnh Trì, cùng chàng chiêm ngưỡng dung nhan của mẫu thân.

Chốc lát sau, Đoàn Đoàn khẽ ngáp một cái, cất giọng non nớt hỏi: "Phụ thân, đêm nay Đoàn Đoàn có thể ngủ cùng phụ thân và mẫu thân không?"

Kể từ khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản an bài phòng riêng cho Đoàn Đoàn, tiểu tử đã ngoan ngoãn một mình yên giấc được mấy hôm. Dẫu thỉnh thoảng vẫn ngủ cùng phụ mẫu hoặc gia gia nãi nãi, song cũng coi như đã tiến bộ vượt bậc.

Nghe vậy, Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé, khẽ nói: "Đoàn Đoàn hãy đi ngủ cùng gia gia và nãi nãi nhé. Đợi khi nào mẫu thân con khỏe lại, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau, được không?"

Đoàn Đoàn nhìn Giang Oản Oản, khẽ thở dài: "Dạ vâng, vậy đợi khi nào mẫu thân khỏe lại, Đoàn Đoàn sẽ đến."

Đoàn Đoàn lại khẽ ngáp.

Thấy tiểu tử lại khẽ ngáp một cái, Tần Tĩnh Trì nắm lấy tay cậu bé, dịu dàng hỏi: "Có phải con đã buồn ngủ lắm rồi không?"

Đoàn Đoàn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, khẽ gật đầu.

"Vậy thì mau đi ngủ đi, hãy xuống dưới tìm gia gia và nãi nãi, để gia gia nãi nãi tắm rửa cho con rồi đưa con lên giường nghỉ ngơi nhé."

Đoàn Đoàn lại khẽ ngáp một tiếng: "Dạ... Vâng, được ạ."

Đoàn Đoàn lại liếc nhìn Giang Oản Oản một lần nữa, rồi mới rón rén bước những bước chân ngắn ngủi, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Thấy tiểu tử khẽ khép cửa phòng lại, Tần Tĩnh Trì mới khẽ cười, quay người trở lại.

Khi Giang Oản Oản tỉnh giấc, Tần Tĩnh Trì đã nằm gục ngủ bên mép giường nàng tự lúc nào.

Nàng khẽ cựa mình, dường như bụng đã thôi không còn đau đớn nữa. Nàng khẽ xoa xoa bụng, không khỏi nở nụ cười mãn nguyện, thầm nghĩ không ngờ trong bụng ta lại đang ấp ủ một sinh linh non nớt đến vậy.

Vừa xoa bụng, Giang Oản Oản lại ngẩng nhìn Tần Tĩnh Trì đang ngủ say bên mép giường, ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ.

Ngày thường chàng vốn ít lời, luôn mang vẻ nghiêm nghị, nhưng khi ngủ, gương mặt hoàn toàn thả lỏng, lại trở nên ôn hòa, hiền hậu hơn bội phần.

Nàng nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn hắn: hàng lông mày rậm rạp, hàng mi đen nhánh dày cong. Nghĩ đến hàng mi cong vút của Đoàn Đoàn, ắt hẳn là giống phụ thân cậu bé.

Giang Oản Oản nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve, rồi khẽ bĩu môi, thầm nghĩ bất lực rằng lông mi của thiếp chẳng dày bằng chàng, dẫu dài và cong nhưng nhìn chẳng mấy nổi bật.

Tần Tĩnh Trì bị cơn ngứa ở mí mắt đánh thức giấc nồng, hắn khẽ nhíu mày, mở mắt ra, liền đối diện với đôi môi đang khẽ bĩu của Giang Oản Oản.

Mà Giang Oản Oản vẫn chưa hay biết chàng đã tỉnh giấc, môi nàng không khỏi thủ thỉ: "Sao hàng mi của chàng lại đẹp hơn của thiếp nhiều đến vậy? Nếu có thể chia cho thiếp một ít thì tốt biết mấy..."

Tần Tĩnh Trì khẽ cong môi cười, liền tiến lại gần, cúi xuống hôn lên đôi môi khẽ chu ra của nàng.

Hôn xong, hắn mới vuốt mái tóc nàng, khẽ hỏi: "Thế nào rồi? Nàng còn thấy khó chịu không?"

Nghe giọng nói hơi khàn khàn của hắn, mặt Giang Oản Oản đỏ ửng, nàng vội dùng chăn trùm kín đầu, khẽ cất lời: "Không, đã... đã chẳng còn đau nữa rồi."

Chốc lát sau, nghe tiếng Tần Tĩnh Trì xao động chẳng rõ đang làm chi, Giang Oản Oản mới khẽ vén chăn lên nhìn.

Tần Tĩnh Trì đưa cho nàng một chén trà, ân cần nói: "Nào, nàng hãy uống chút nước đi."

Giang Oản Oản mới chống tay vào cánh tay chàng, từ từ ngồi dậy, nhấp từng ngụm, uống cạn chén trà.

Đưa chén trà lại cho hắn, Giang Oản Oản hỏi: "Giờ là canh mấy rồi? Có phải đã khuya lắm rồi chăng? Chàng mau sắp xếp rồi lên giường nghỉ ngơi đi."

Tần Tĩnh Trì ôm nàng vào lòng cách một lớp chăn, khẽ hôn lên mái tóc, rồi mới gật đầu: "Ta sẽ quay lại ngay đây."

Không lâu sau, Tần Tĩnh Trì đã nhanh chóng sửa soạn qua loa rồi lên giường, ôm Giang Oản Oản vào lòng.

Giang Oản Oản khẽ đẩy chàng ra, nũng nịu: "Chàng... chàng đừng ôm chặt đến thế, thiếp khó mà thở nổi."

Tần Tĩnh Trì mới vội buông nàng ra, giọng đầy hối lỗi: "Là lỗi của ta, lỗi của ta cả!"

Hai người nằm trên giường, ai nấy đều có chút chập chờn giấc ngủ, song Tần Tĩnh Trì vẫn chưa muốn yên giấc. Hắn khẽ nói: "Oản Oản, xin lỗi nàng. Nếu đêm qua không phải do ta quá nồng nhiệt như vậy... Thì hôm nay nàng đã chẳng đến nỗi đau đớn như thế này."

Giang Oản Oản khẽ véo tai hắn, hừ một tiếng: "Hừ, biết lỗi là tốt!"

Tiếp đó, Tần Tĩnh Trì nhắm mắt, tựa đầu vào mái tóc nàng, rồi lại khẽ mở miệng hỏi: "Nàng nói xem... hài tử trong bụng nàng đây sẽ là nam nhi hay nữ nhi đây?"

Chươngg 378:

Giang Oản Oản suy ngẫm một hồi, rồi cất lời: "Vậy chàng thích nhi tử hay nữ nhi?"

"Ừm... Kỳ thực ta đều thích cả. Nếu là nhi tử, giống như Đoàn Đoàn ngoan ngoãn, không quá tinh nghịch thì tốt lắm. Nếu là nữ nhi, nhu thuận, khéo léo và hiểu chuyện, cũng rất tốt! Nhưng dù chúng có hơi hiếu động một chút, ta vẫn sẽ rất mực yêu thương."

Giang Oản Oản gật đầu, cười nói: "Thật ra ta mong mỏi một tiểu nữ nhi, vậy thì nam nữ đủ đầy, chẳng phải mỹ mãn sao?"

Tần Tĩnh Trì xoa bụng nàng, nói: "Hài tử này mới hơn hai tháng, tính ra thì, phải đợi đến đông sang năm mới hạ sinh, ngày sinh cũng rất gần với sinh thần của Đoàn Đoàn." Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Trì khẽ nói: "Tiểu tử ấy chắc chắn sẽ ngoan hiền như huynh trưởng nó, nhất định sẽ được mọi người yêu thương."

Giang Oản Oản gật đầu đồng tình.

Chỉ là chuyện tương lai, người đời chỉ có thể phỏng đoán, thực tế ra sao, nào có thể nói trước được.

Những ngày tiếp theo, Tần Tĩnh Trì cùng Đoàn Đoàn phải lên huyện, Giang Oản Oản được Tần phụ, Tần mẫu chăm nom chu đáo.

Tần phụ còn đi mua vài ba con gà về, dặn Tần mẫu hầm tẩm bổ cho nàng. Ngày nào Giang Oản Oản cũng được tẩm bổ thịt gà, canh gà, đến nỗi mấy ngày sau, mỗi khi thấy những món đó, lòng nàng lại sinh ra chán ngán. Rốt cuộc nàng ăn chẳng được bao nhiêu, lại hóa ra tiện cho phụ tử Tần Tĩnh Trì cùng Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ngày nào đi học về cũng được Tần phụ và Tần mẫu cho ăn uống no nê.

Ngày nào cũng ăn thịt gà mà nương không thể dùng, Đoàn Đoàn đều vui vẻ, chẳng hề chê bai, cũng không chút ngán ngẩm.

Hôm nay, Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn thậm chí còn chưa kịp đặt hộp sách xuống, đã vội nhận lấy bát canh gà mà Tần mẫu đưa cho rồi uống. Hắn chẳng biết làm sao mà nhìn Giang Oản Oản, thầm nghĩ, cứ đà này thì...

Tần Tĩnh Trì xách hộp sách trên lưng tiểu tử, bất đắc dĩ nói: "Đoàn Đoàn, ngày nào con cũng uống nhiều canh gà, ăn lắm thịt gà như vậy, chẳng sợ béo tròn thành một cục sao?"

Đoàn Đoàn nghe xong kinh ngạc mở to mắt. Cậu bé nghĩ đến Lâm Tử Hành trong lớp béo đến nỗi đi lại khó khăn, liền đặt bát xuống cái tách: "Không uống nữa, không uống nữa! Đoàn Đoàn không muốn mập đâu!"

Tần mẫu nhìn thấy cảnh này, liền trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Trì: "Con nói lời gì bậy bạ vậy, Đoàn Đoàn của chúng ta còn nhỏ, vốn dĩ phải mập mạp một chút mới đáng yêu!"

Giang Oản Oản nhìn khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Đoàn Đoàn, cho rằng tiểu tử hoàn toàn chẳng có xu hướng béo thêm. Hơn nữa nàng vất vả lắm mới nuôi được tiểu tử có da có thịt một chút, há có thể để y nói lời ấy: "Đoàn Đoàn của chúng ta phải ăn nhiều mới tốt, con còn đang tuổi ăn tuổi lớn!"

Tần Tĩnh Trì nhìn khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn, khuôn cằm hơi lộ vẻ đầy đặn, chẳng biết làm sao, chỉ đành đỡ trán, thầm nghĩ, thôi thì, nhi tử của mình có mập mạp đôi chút, y cũng chẳng chê bai.

Nhưng Đoàn Đoàn lại là kẻ ưa vẻ ngoài tuấn tú, dù nói gì cũng nhất quyết không uống nữa. Ngay ngày nghỉ hôm sau, cậu bé còn dậy sớm cùng Tần Tĩnh Trì ra ngoài chạy bộ đôi lát.

Nhưng vào ba bốn tháng xuân, nếu trời quang mây tạnh thì ấm áp dễ chịu biết bao. Đón làn gió núi, mũi ngửi thấy mùi hương hoa cỏ trên đồng ruộng, chạy đôi lát cũng thấy khoan khoái vô ngần.

Đoàn Đoàn chỉ vừa chạy được một quãng đã túm lấy ống tay áo của Tần Tĩnh Trì, mệt đến rã rời: "Phụ thân ơi, không chạy nữa, không chạy nữa! Đoàn Đoàn mệt quá!"

Tần Tĩnh Trì kéo Đoàn Đoàn ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, véo mũi cậu bé: "Nương con đã dặn rồi, nếu không muốn mập, phải cùng cha rèn luyện thật nhiều! Có thế mới được ăn những món con ưa thích."

Đoàn Đoàn thở hổn hển: "Vậy... Khụ... Vậy phụ thân có phải... Khụ... cũng vì sợ mập nên mới ra ngoài chạy ư?"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Không, ta không mập, vì nương con nói rằng, thường xuyên chạy bộ như vậy thì thân thể mới cường tráng hơn."

Đoàn Đoàn kéo cánh tay cha, so sánh với cánh tay mình nói: " Nhưng... Nhưng phụ thân còn mập hơn Đoàn Đoàn nhiều lắm!" Vừa nói, cậu bé còn chụm hai bàn tay lại với nhau, tạo thành một vòng tròn lớn: "Phụ thân xem, cánh tay của người to... bự đến thế này!"

Tần Tĩnh Trì nhướng mày, cốc nhẹ vào trán Đoàn Đoàn: "Con dám so sánh với cha ư? Con mới lớn chừng nào chứ?" Nói đoạn, y còn dùng cánh tay đo chiều cao của Đoàn Đoàn: "Một tiểu tử lùn tịt, đương nhiên không thể cường tráng bằng cha rồi."

Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con

Chương 368